Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 8: Viện tri thanh

Sau khi mọi người đến nơi, đại đội trưởng lái xe bò ra khỏi thành phố.

Lâm Kinh Nguyệt cũng biết tri thanh lúc đầu đến tên là gì, Dương Minh, tới từ thủ đô.

Tri thanh thủ đô, thảo nào trong mắt đều là kiêu ngạo.

“Đại đội trưởng, đại đội Thanh Sơn chúng ta cách thành đại khái là bao xa?” Lâm Kinh Nguyệt lựa chọn vị trí ở khu phía trước, tới gần chỗ đại đội trưởng đang lái xe, cô nghiêng người che khuất tầm mắt của người khác, nhét một cái túi lớn trước cửa vào tay của đại đội trưởng.

Đại đội trưởng quay đầu lại liếc cô một cái.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của cô gái, trong lòng chợt sinh ra hảo cảm, cộng với một cái túi lớn trong tay, ông nở một nụ cười hiếm có với Lâm Kinh Nguyệt, thầm nghĩ cô gái này biết làm việc, còn tới đại đội Thanh Sơn chúng ta?

“Đi xe bò kéo phải mất hơn hai tiếng, đi bộ còn xa hơn, thỉnh thoảng mới có máy kéo đến, nhưng bình thường thời gian mọi người đến thành phố cũng không nhiều. Xã có xã cung cấp tiêu thụ, hợp tác xã về cơ bản có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày của mọi người.” Đại đội trưởng nói cũng không hạ thấp âm thanh.

Trên xe bò có bảy tri thanh, dù sao cũng phải nói cho bọn họ biết một tiếng.

Lâm Kinh Nguyệt cười cười, “Vậy thật là xa.”

Những người khác nhìn thấy cô và đại đội trưởng trò chuyện sôi nổi, thỉnh thoảng còn cười thành tiếng.

Một dáng vẻ thích nghi tốt, họ đều có chút ngạc nhiên.

Lâm Tâm Nhu sau vài lần ngạc nhiên đã tỏ ra khinh thường, thầm nghĩ Lâm Kinh Nguyệt sẽ không thể lên sân khấu*.

Làm hài lòng một cái chân bùn thì có ích lợi gì?

Hơn hai tiếng, mông Lâm Kinh Nguyệt đều tê liệt, những người khác cũng đang nhe răng trợn mắt.

Hẳn là đều không dễ chịu.

May mắn thay họ đã đến đại đội, đại đội Thanh Sơn đúng như tên gọi, dựa lưng vào Đại Thanh Sơn, phóng mắt nhìn lại nó là một mảnh yên tĩnh và bình yên.

Tất nhiên, chúng ta nên bỏ qua những con búp bê gầy guộc với cặp mông trần trên đường, cũng như những thành viên hết chấp vá này đến chấp vá khác.

Tri Thanh viện được xây dựng bên trong đại đội, gần vị trí Đại Thanh Sơn, một loạt tường nhà đất, vây quanh cái sân.

Xe bò dừng ở cửa, đội trưởng hô hai tiếng, tất cả thanh niên trí thức đang nấu cơm bên trong đều đi ra.

“Được rồi, nếu tất cả mọi người đều ở đây, tôi cũng không dong dài nữa, có chuyện gì thì tìm người phụ trách tri thanh điểm* La Kiến Hoa, anh ấy sẽ nói cho các người biết.” Đại đội trưởng xua tay, lại dặn dò người đàn ông lớn tuổi nhất ở Tri Thanh viện vài câu, xong liền rời đi.

*Tri thanh điểm: chỗ dành cho thanh niên trí thức.

Anh ta chính là La Kiến Hoa phụ trách Tri Thanh viện.

Anh ta ở nông thôn đã được sáu năm, năm nay 26 tuổi, khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt tang thương.

“Hoan nghênh mọi người, Tri Thanh viện chia làm hai bên, ở giữa là nhà ăn, nam tri thanh ở bên trái, nữ tri thanh ở bên phải, bây giờ nam tri thanh có ba người, nữ tri thanh có bốn người, các bạn có thể tự chọn một gian phòng.”

Tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu các tình huống khác của Tri Thanh viện.

Nhà đất cũng không nhiều, mấy tri thanh lúc trước ở tương đối rộng rãi, lúc này có bảy người tới, Tri Thanh viện đã có mười bốn người, ở chật chội thì không cần phải nói, còn dễ dàng gây ra ầm ĩ.

Tri Thanh cũ nhao nhao bĩu môi, như thể bọn họ cũng không hoan nghênh tri thanh mới.

“Đúng rồi, còn có khẩu phần ăn của mọi người, hiện tại mùa vụ hè vừa mới qua đi, vụ thu hoạch còn chưa tới, mọi người còn chưa có điểm lao động, cần mượn lương thực của đại đội, khi có điểm lao động lại trả nợ...”

La Kiến Hoa khá tận tâm và nói cũng tương đối chi tiết.

Mấy người vốn bị bắt mù trong lòng cũng có điểm trong lòng.

Lâm Kinh Nguyệt xách vali, đi tới trước mặt một gian phòng bên phải, “Xin hỏi nơi này có người ở không?”

La Kiến Hoa mỉm cười, “Không có, nếu như cô muốn ở phòng đó, cô có thể ở một mình.”

Phòng cho nữ tri thanh tổng cộng có bốn phòng, trong đó có ba phòng lớn hơn một chút, có thể ở hai ba người.

Đều là bàn tốt giường đất.

“Dựa vào đâu mà chị ta có thể một mình ở một phòng!” Lâm Tân Kiến u ám nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái.

Đỗ Kiến Quốc cũng mở miệng, “Có vài người mới về nông thôn đã muốn được biệt đãi!”

Kiến Hoa nhìn bọn họ một chút, vẻ mặt không vui, “Tôi vẫn chưa nói hết câu, căn phòng nhỏ này vẫn chưa có gì hết, nếu muốn ở phòng đó thì đồ đạc phải tự mình làm.”

Nói xong liền mở cửa ra, mọi người nhìn thoáng qua, liền nhao nhao bĩu môi.

Trong phòng lộn xộn, ước chừng chỉ năm sáu mét vuông, nhiều lắm chỉ có thể làm một cái giường đơn, buổi tối còn phải chú ý, nếu không sẽ không cẩn thận sẽ rơi xuống.

Đặt một cái tủ nữa, cơ bản không còn nơi nào để ở.

Lâm Tâm Nhu trong lòng cũng ghét bỏ, nhưng cô ta không thể nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt thoải mái, cô ta đảo mắt, nhẹ nhàng dịu dàng mở miệng: “Chị ơi, sức khỏe của em không tốt, em...”

“Không khỏe thì tới bệnh viện đi! Ở đây làm gì? Cũng không phải là sẽ chết!” Lâm Kinh Nguyệt liếc cô ta một cái.

“Còn nữa, nếu cô còn dám gọi tôi là chị nữa,cô có tin là tôi sẽ đánh gãy chân cô không hả?” Nói xong còn đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn thẳng vào chân của Lâm Tâm Nhu.

Đau chân...

Sắc mặt Lâm Tâm Nhu vặn vẹo một chút, không cam lòng cúi đầu.

Trông như đang bị bắt nạt.

Một số tri thanh cũ ngạc nhiên, ánh mắt quét qua quét lại trên người Lâm Kinh Nguyệt.

Lâm Kinh Nguyệt thờ ơ, cô nhìn về phía La Kiến Hoa, “La tri thanh, tôi sẽ ở nơi này, những thứ khác tôi sẽ tự mình làm.”

“Cũng được.” La Kiến Hoa đương nhiên sẽ không phản đối.

Lâm Kinh Nguyệt lựa chọn phòng xong, cũng lười nhìn những người khác, đặt vali xuống, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn phòng.

Những tri thanh cũ đang bưng chén cơm, thấy cô ra ra vào vào, chỉ chốc lát sau căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Họ đều hơi ngạc nhiên.

Có vẻ như đó là một thói quen.

Sau khi Lâm Kinh Nguyệt thu dọn đồ đạc xong, cô ấy lấy một chiếc khóa từ trong hộp, đóng cửa lại và thản nhiên rời khỏi tri thanh điểm.

“Xem ra bọn họ cũng không thích giao du.” Tạ Văn Quyên bên cạnh La Kiến Hoa bĩu môi, cũng không biết cô ta đang nói Lâm Kinh Nguyệt hay là người khác.

Mọi người đều không trả lời.

Lâm Kinh Nguyệt dùng hai viên kẹo hoa quả để hỏi đến vị trí nhà đại đội trưởng.

Thanh Sơn đại đội về cơ bản đều là nhà sàn, nhà đại đội trưởng có một nửa là bằng gạch ngói, sân còn rất rộng.

“Chào thím, cháu là tri thanh mới tới, cháu tên Lâm Kinh Nguyệt.” Trong sân nhà đại đội trưởng, một người phụ nữ vừa lúc bưng bát từ phòng bếp đi ra, Lâm Kinh Nguyệt vội vàng nói.

Thím Xuân vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái có làn da trắng nõn xinh xắn đứng ở ngoài sân, miệng cười tươi như một đóa hoa đào mùa xuân.

Nữ tri thanh mới tới thật xinh đẹp! Các chàng trai trong đại đội lại sắp bất an rồi.

Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ha hả, “Lâm tri thanh à, mau vào đây, có chuyện gì sao?’

Lâm Kinh Nguyệt bước vào trong sân, đưa nửa cân đường đỏ trong tay cho thím Xuân, “Thím ơi, cháu muốn hỏi thím một chút, đại đội chúng ta muốn làm một số đồ dùng bằng gỗ cần phải tìm ai vậy thím? Còn có tủ nữa, cháu vừa mới tới, trước mắt vẫn còn mù mờ.”

Thím Xuân đưa bát trong tay cho con dâu vừa mới đi ra, kéo tay Lâm Kinh Nguyệt, “Đi, thím dẫn cháu đi, đúng rồi, cháu làm giường để làm gì? Tri Thanh viện hẳn là phải có sẵn rồi chứ?”

Lâm Kinh Nguyệt thuận tay nhét đường đỏ cho con dâu thím Xuân, cùng thím Xuân rời khỏi viện, “Cháu chọn một căn phòng nhỏ không có ai ở, một mình yên tĩnh...”

Tiếng nói của hai người dần nhỏ lại.

Con dâu thím Xuân cầm nửa cân đường đỏ cười tủm tỉm.

“Đến rồi, Thủy Sinh đại ca có ở nhà không?” Thím Xuân dẫn Lâm Kinh Nguyệt đứng ở ngoài sân, lớn tiếng gọi.

Lúc này mọi người đều đang ăn cơm, đương nhiên là có ở nhà.

Bà một tiếng gọi cả nhà bác Thủy Sinh đều ra ngoài, Lâm Kinh Nguyệt có chút xấu hổ.

----------

*Không thể lên sân khấu: chương trước đã giải thích rồi nha mn, nên mình sẽ không giải thích lại.