Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 16.2: Chiến đại thiếu gia đi chợ

“Đi thôi.”

Chiến Dận đi tới, thản nhiên nói một câu.

Hải Đồng ừm, đi theo anh ta.

Hai vợ chồng cùng nhau đi, cũng không nói lời nào, Hải Đồng vốn định tìm đề tài, nhưng thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, gương mặt tuấn tú kia mặc kệ lúc nào cũng căng thẳng, bộ dạng người lạ chớ tới gần, Hải Đồng liền mất đi hứng thú muốn nói chuyện với hắn.

Loại người như hắn, nên đi học làm giáo viên, nghiêm túc như vậy, tuyệt đối có thể trấn trụ bọn nhỏ lớp một.

Một lát sau, đến chợ, Hải Đồng chỉ huy Chiến Dận đậu xe ở một bãi đất trống, sau khi xuống xe, cô nói với anh: “Đi, chúng ta đi ăn sáng trước.”

Chiến Dận không nói lời nào, yên lặng đi theo cô.

Chiến đại thiếu gia lần đầu tiên đi chợ nên cực kỳ không quen, nhưng anh cũng phối hợp với Hải Đồng, không để cho Hải Đồng nhìn ra hắn không được tự nhiên.

Hai người ở trong quán ăn sáng mỗi người gọi một bát phở, Hải Đồng còn gọi thêm một nồi sủi cảo hấp, cô có thể ăn, một bát phở ăn không tính là no.

Chiến Dận ăn rất chậm, Hải Đồng cảm thấy tướng ăn của hắn cực kỳ đẹp mắt, nhìn anh ăn cái gì, khẩu vị của cô càng tốt, nếu không phải sợ Chiến Dận ghét bỏ cô ăn nhiều, cô còn có thể gọi thêm một phần hoành thánh, một phần bánh hoàng kim đâu.

“Nếu cô chưa ăn no, muốn ăn cái gì thì gọi thêm là được.”

Chiến Dận nhìn ra cô còn muốn ăn thêm, chỉ từng đó so với khẩu vị kia của cô, chỉ một phần phở với một nồi sủi cảo hấp thôi sao cô có thể ăn no?

Tối hôm qua tại bữa tiệc, cô không ngừng ăn uống, ăn hơn một tiếng đồng hồ.

Mặc dù là như thế, cô vẫn còn ở bên ngoài mua đậu phụ thối về nhà ăn.

Nhìn dáng người thon thả của cô, là dáng người mẫu tiêu chuẩn, như vậy có thể ăn, cũng không biết ăn vào dinh dưỡng đã đi đâu.

“Tôi ăn no rồi, chỉ là nhìn anh ăn, tôi dễ bị đói.”

Chiến Dận nhíu mày.

“Hì hì, anh đừng tức giận mà, ý của tôi là anh ăn rất đẹp, nhìn anh ăn, tôi liền cảm thấy giống như anh đang ăn sơn hàu hải vị vậy, làm cho người ta cũng thèm ăn.”

Hai mắt Chiến Dận nhìn cô, không nói lời nào, cúi đầu ăn phở của hắn.

Anh ta ăn không quen, nên mới ăn chậm như vậy.

Sau khi hai vợ chồng ăn uống no nê, vẫn do Hải Đồng dẫn anh đi, cô không phải trực tiếp đến cửa hàng hoa, mà là đi tới máy ATM 24/24h cách đó không xa để có thể rút tiền, anh nhìn thấy cô lấy thẻ ngân hàng anh đưa cho cô từ trong túi xách nhỏ của cô.

Hải Đồng có trí nhớ rất tốt, sau khi đọc mật mã hắn viết liền nhớ kỹ.

Cô đặt thẻ vào máy atm, nhập mật khẩu, rồi kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, số dư chỉ có 100.000 nhân dân tệ.

Nếu 100.000 nhân dân tệ, đủ cho cô ấy để mua rất nhiều đồ nội thất hàng ngày để sử dụng.

“Nếu tiền không đủ dùng, nói với tôi, tôi sẽ lấy thẻ này.”

“Đã rất nhiều rồi, gia đình nhỏ của hai người, làm sao cần nhiều tiền như vậy? Tôi chỉ muốn xem có bao nhiêu tiền trong thẻ của chúng ta, biết số dư rồi thì mua cái gì đó cũng sẽ không vượt quá ngân sách.”

Sau khi mua đồ nội thất, cô còn phải giữ một số chi phí sinh hoạt.

Cô ấy đã xem chuyển phát nhanh của mình chắc ngày mai nó sẽ tới.

Dù sao, ngày gặp ba mẹ chồng, cô khẳng định có thể tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon, chiêu đãi ba mẹ chồng một chút.

“Đi thôi, chúng ta đi cửa hàng hoa.”

Hải Đồng nhét thẻ ngân hàng vào trong túi tiền, mang theo Chiến Dận đi tới một cửa hàng hoa cách đó không xa.

Gần chợ có vài cửa hàng hoa, bình thường làm ăn không tệ, bởi vì ở gần chợ, mọi người mua đồ ăn đều thích chọn buổi sáng và buổi tối, cho nên, cửa hàng hoa gần chợ đều mở cửa từ rất sớm.

Hải Đồng hỏi chiến dận trước, biết hắn đối với hoa không có yêu cầu gì, liền theo sở thích của mình mua không ít chậu hoa, còn mua hai giàn hoa chuẩn bị mang về nhà tự lắp đặt.