Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 11: Đi cùng bạn thân đến yến tiệc

“Đi thôi.”

Chiến Dận ở trong lòng mắng Hải Đồng một trận, nhưng anh cũng không nói cái gì, càng sẽ không làm cái gì.

Hải Đồng là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng họ thực sự không khác gì người lạ.

Tài xế lái xe không dám nói thêm câu nào nữa, rồi lái xe đi.

Hải Đồng không biết vừa rồi mình suýt chút nữa đυ.ng phải xe sang của người đàn ông nhà cô, cô lái xe điện chạy một đường, rất nhanh liền tới cửa hàng, nhà Thẩm Hiểu Quân ở gần đó, cô ấy luôn đến cửa hàng trước Hải Đồng một bước.

“Đồng Đồng.”

Hiểu Quân bận rộn xong, gọi cho mình một phần bữa sáng, đúng lúc đang ăn nhìn thấy bạn thân mình đã đến, cười hỏi cô: “Cậu ăn sáng chưa? ”

“Ăn rồi.”

Hiểu Quân ồ một tiếng, rồi tự ăn bữa sáng của mình.

“Mình mang cho cậu hai hộp đồ ngọt, rất ngon, cậu ăn thử một miếng trước đi.”

Hiểu Quân xách một cái túi đặt lên quầy thu ngân, nói với bạn thân.

“Hải Đồng đặt chìa khóa xe điện lên bàn thu ngân, lập tức ngồi xuống, cô không khách khí kéo túi đựng hai hộp đồ ăn nhẹ qua: “Chỉ cần là đồ ngọt, mình đều cảm thấy ngon, Hiểu Quân, trên đường đi làm, mình nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce.”

Thẩm Hiểu Quân ồ một tiếng: “Ở Quản Thành có thể nhìn thấy Rolls-Royce là rất bình thường, có điều cũng rất hiếm, cậu có thấy người trên xe không? Có phải giống như trong tiểu thuyết viết không, là một tổng giám đốc, một anh chàng đẹp trai, vẫn chưa kết hôn?”

Hải Đồng nhìn cô không nói nên lời.

Thẩm Hiểu Quân cười hì hì: “Chỉ là mình tò mò, tại sao trong tiểu thuyết đâu đâu cũng có tổng giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có, sao chúng ta lại không gặp được họ nhỉ?”

“Tiểu thuyết đều là bịa ra để phục vụ cho thị trường, nếu viết về những người lao động có thu nhập bình thường, liệu có ai sẽ theo dõi tiểu thuyết đó không? Cho dù họ không phải tổng giám đốc, thì cũng đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.”

Thẩm Hiểu Quân lại cười.

“Đúng rồi, Đồng Đồng, buổi tối cậu có rảnh không?”

“Mỗi ngày tớ chỉ ở hai nơi, một là ở trong cửa hàng và một là ở trong nhà, cậu có việc gì?”

Cuộc sống của cô rất đơn giản, ngoại trừ việc quản lý việc kinh doanh trong cửa hàng, thì còn lại là phụ chị gái chăm sóc con cái.

“Buổi tối có một yến hội, chính là yến hội của giới thượng lưu, tớ có chỗ trống, cậu có muốn cùng tớ đi ngắm thế giới, đi mở rộng tầm mắt hay không.”

Hải Đồng theo bản năng từ chối: “Đó không phải là nơi mà mình nên tham gia, không muốn đi.”

Thu nhập hàng tháng của cô không thấp, nhưng đối với giới thượng lưu thì vẫn còn quá xa, cô không muốn chen vào, càng không thể chen vào.

Nói một câu khó nghe, người có thân phận như cô mà đi tham gia loại yến hội cao cấp này, cô chỉ có thể bị người ta coi như người giúp việc.

“Thật ra, mình cũng không muốn đi, đều tại mẹ mình nhờ cô mình lấy cho mình một tấm thiệp mời, mỗi tấm thiệp mời đều có thể mang thêm một người đi cùng, nên mình liền nghĩ đến cậu đó Đồng Đồng. Đồng Đồng tốt, cậu cùng tớ đi ngắm nhìn thế giới được không, không, là bồi mình đi đối phó một chút, miễn cho mẹ mình lại cằn nhằn đến lỗ tai đều ù luôn.”

Thẩm gia là người gốc Quản Thành, cũng là thổ hào*, trong nhà có mấy căn nhà cùng với nửa con phố đều là cửa hàng cho thuê, tài sản ít nhất cũng mấy chục triệu, đương nhiên khoảng cách với những danh gia vọng tộc kia vẫn còn kém xa.

*Thổ hào: những người giàu có, những cá nhân có gia cảnh tầm cỡ và giàu có.

Mẹ Thẩm rất hài lòng nhất với ngoại hình của con gái mình, vì vậy bà ấy muốn con gái mình có thể được gả vào nhà hào môn chân chính làm mợ chủ nhà giàu, tình cờ là cô của Thẩm Hiểu Quân được gả vào một nhà hào môn, bà ấy cũng đã chịu đựng được mấy chục năm, giờ bà ấy ở trong giới thượng lưu lăn lộn rất thoải mái.

Cô Thẩm cũng yêu thương đứa cháu gái Hiểu Quân này, cảm thấy điều kiện của cháu gái gả vào hào môn cũng miễn cưỡng đủ tư cách, chị dâu vừa nhắc tới, bà ấy liền sẵn lòng giúp đỡ cháu gái tạo cơ hội.

“Dì lại giục cưới à?”

“Các bà mẹ trên đời này đều giống nhau, khi con gái mình lớn lên, ngày nào bà ấy cũng giục nó lấy chồng, làm như mình ở nhà ăn rất nhiều cơm của bà ấy vậy. Bản thân mình cũng có thể kiếm tiền, độc lập về tài chính, sống một cuộc sống an nhàn, thoải mái. Tại sao lại phải tìm một người đàn ông? Sống một mình không phải rất tốt sao?”

“Tuy nói cô mình hiện đang lăn lộn rất tốt trong giới thượng lưu, nhưng đó cũng là cô mình đã phải chịu đựng mấy chục năm. Lúc bà ấy mới gả vào nhà dượng mình, bà ấy đã chịu không biết bao nhiêu ủy khuất, trước kia khi cô ấy về Thẩm gia, bà ấy luôn luôn lén khóc với mẹ mình, bà ấy hiểu rất rõ cảm giác đó.”

Thẩm Hiểu Quân thích sự tự do và cô ấy không muốn bị ràng buộc bởi các quy củ của nhà hào môn.

“Đồng Đồng, đi cùng mình được không, đi đi mà, chỉ đêm nay thôi, chúng ta đi ứng phó một chút, coi như là đi mở rộng tầm mắt. Cô mình nói tối nay sẽ có rất nhiều rất nhiều người trẻ tuổi và tài năng tới tham gia yến tiệc, hơn nữa bọn họ đều là lãnh đạo của những doanh nghiệp hàng đầu ở Quản Thành, họ đều là phú nhị đại, phú tam đại, chúng ta không phải là đi câu rùa vàng, mà chỉ là đi nhìn một chút thôi, mình nói cho cậu biết, trong yến tiệc có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.”

Hải Đồng là một người rất sành ăn.

Thẩm Hiểu Quân cũng vậy.

Hai người có thể trở thành bạn thân, đó là vì họ có chung sở thích.

Hải Đồng bị bạn thân của mình cứng rắn mài giũa một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ấy bất đắc dĩ đồng ý thỉnh cầu của bạn mình, buổi tối sẽ đóng cửa tiệm sớm rồi cùng bạn mình đi dự tiệc.

Cô gọi điện thoại cho chị gái, chị gái cô nói cháu trai cô không có vấn đề lớn, nhưng có một chút cảm lạnh, sẽ bị sốt nhẹ, may là đã tới khám bác sĩ.

Hải Đồng yên lòng.

Đồng thời cô cũng đem chuyện buổi tối muốn cùng Hiểu Quân tham gia yến hội nói cho chị gái.

“Đi ra ngoài nhìn thế giới cũng tốt, tất nhiên là thật tốt nếu em có thể kết giao bạn bè ở đó.”

Hải Linh ngược lại rất tán thành việc em gái mình đi dự tiệc.

Không cần mang theo mục đích gì khác, chỉ đơn giản là đi ra ngoài nhìn thế giới, mở rộng tầm mắt.

Vì yến tiệc là buổi tối, nên buổi trưa sau khi ăn cơm xong, họ đóng cửa tiệm lại, Thẩm Hiểu Quân kéo bạn thân về nhà, cô ấy phải thay quần áo, trang điểm.

Người Thẩm gia đều rất thích Hải Đồng, đối với việc Thẩm Hiểu Quân muốn mang theo Hải Đồng cùng tham gia yến tiệc, không ai có ý kiến cả, dù sao Hải Đồng cũng đã kết hôn, bọn họ cũng không cần phải lo lắng Hải Đồng sẽ cướp danh tiếng của Hiểu Quân.

Buổi tối, mới hơn sáu giờ, chiếc xe sang trọng do cô Thẩm sắp xếp đã dừng trước cửa nhà họ Thẩm.

“Vui vẻ một chút.”

Mẹ Thẩm đưa hai cô gái ra ngoài, còn nói với Hải Đồng: “Đồng Đồng, con giúp dì trông chừng Hiểu Quân nhé, đừng để nó chỉ lo ăn uống, phải để nó tiếp xúc với những tài năng trẻ nhiều hơn.”

Sau đó, bà nói với con gái: “Tiểu Quân, con đừng phụ lòng khổ tâm của cô con nha.”

Hải Đồng cười nói: “Dì, dì yên tâm, con sẽ giúp dì nhìn trông chừng Hiểu Quân, con sẽ không để cậu ấy chỉ lo ăn.”

Hai người họ sẽ cùng ăn.

“Có con ở đây, dì yên tâm đi.”

Mẹ Thẩm rất thích Hải Đồng bởi vì cô gái này cực kỳ hiểu chuyện, lại là một người độc lập tự chủ, nếu không phải con trai bà nhỏ hơn Hải Đồng vài tuổi, thì bà đã muốn mai mối cho Hải Đồng với con trai mình rồi.

Sau khi biết Hải Đồng kết hôn chớp nhoáng, Mẹ Thẩm vẫn còn ngứa ngáy trong lòng, Thẩm gia nhà bà vẫn còn rất nhiều người trẻ tuổi, Hải Đồng muốn kết hôn, lúc nào cũng có thể chọn một người từ Thẩm gia để kết hôn mà.

Chuyện đã đến nước này, Mẹ Thẩm dù có buồn đến đâu, bà cũng sẽ không nhắc lại những chuyện đó nữa.

Dưới sự thúc giục của mẹ Thẩm, Thẩm Hiểu Quân mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, trang điểm tinh tế và đeo trang sức, vội vàng kéo bạn mình lên chiếc xe sang trọng do cô mình sắp xếp.

Hải Đồng bởi vì đã kết hôn, lại cùng bạn mình tham gia yến hội, cô ngay cả quần áo cũng không thay, cô khăng khăng mặc quần áo thường ngày của mình, có điều cô trang điểm nhẹ nhàng, nên cho dù là cách ăn mặc mộc mạc của cô, cũng không che giấu được vẻ đẹp trời sinh của cô.