Hải Đồng đến nhà chị gái.
Cô vừa mở cửa vào nhà, đã phát hiện chị gái đã thức dậy và đang bận rộn trong nhà bếp.
“Chị.”
“Đồng Đồng, em tới rồi.”
Hải Linh từ trong bếp đi ra, nhìn thấy em gái mình nên rất vui vẻ: “Em đã ăn sáng chưa? Chị tính nấu mì, giờ chị làm cho em một bát nhé?”
“Không cần đâu ạ, em ăn rồi, chị nấu mì chưa? Nếu chưa thì chị đừng nấu nữa, em đã mang đồ ăn sáng đến cho chị và Dương Dương rồi.”
“Chị vẫn chưa nấu, hôm qua Dương Dương phát sốt, cả đêm chị mất ngủ! Sáng nay chị dậy muộn, anh rể của em cũng đã ra ngoài ăn sáng, còn mắng chị một trận, nói chị cả ngày ở nhà cũng không biết làm gì cả, đến chăm con còn không biết dậy sớm làm đồ ăn sáng cho thằng bé.”
Hải Linh có chút ủy khuất.
Hải Đồng nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Dương Dương sao lại bị sốt được? Cho dù thằng bé đã hạ sốt đi chăng nữa thì chị, chị cũng phải đưa thằng bé đi khám bác sĩ, đề phòng bệnh tái phát. Anh rể cũng thật là, đứa nhỏ bị bệnh, anh ta cũng không giúp đỡ thì thôi, ngược lại còn mắng chị nữa.”
“Chị, em dọn ra ngoài rồi, anh rể còn kiên trì muốn chế độ AA với chị sao?”
Hải Linh ngồi xuống ghế sô pha, mở tô hủ tiếu do em gái mang tới bưng lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Lát nữa chị sẽ dẫn Dương Dương đi khám xem sao, anh ấy vẫn kiên trì chế độ AA với chị, nói mỗi ngày chị chỉ biết tiêu tiền, không biết kiếm tiền, cũng không biết anh ta đã phải chịu biết bao áp lực. Nếu đã là một gia đình, thì chị cũng phải gánh vác chi tiêu của gia đình.”
“Đây nhất định là do chị ta dạy, cô chị cả kia đã lấy chồng rồi, mà vẫn luôn muốn quản chuyện của nhà mẹ đẻ, trước kia anh rể em đối xử với chị rất tốt, anh ấy chính là bị cô chị cả kia dạy hỏng.”
Thật ra trước khi Hải Linh từ chức, cô đã đảm nhận vị trí giám đốc tài chính của công ty, thu nhập cũng khá cao, cô hy sinh rất nhiều cho tình yêu và hôn nhân nhưng thứ cô nhận lại là những lời sỉ nhục từ nhà chồng.
Cô tiêu tiền, nhưng cũng chỉ tiêu ở trong gia đình nhỏ này, quần áo mà cô mua đều là cô tiêu tiền mà em gái cho, đã lâu cô không mua quần áo mới chứ đừng nói đến mỹ phẩm.
Nhưng mỗi lần cô mua quần áo mới hay mỹ phẩm, mẹ chồng và chị cả đều mắng cô tiêu xài hoang phí, cho dù cô có giải thích đó là em gái đưa cho cô, thì mẹ chồng và chị cả lại nói nếu đã cho cô, thì đó chính là tài sản chung của gia đình này, cô cũng không thể tiêu xài hoang phí.
“Chị, hay là, chị đưa Dương Dương đến nhà trẻ đi, rồi chị quay lại làm việc, số tiền chị kiếm được chắc chắn cũng sẽ không thua gì anh rể.”
Hải Đồng rất thương chị mình.
Trước đây khi cô sống ở đây, cô gần như gánh vác hết mọi việc trong nhà của chị gái, vì cô không muốn khiến chị mình quá mệt mỏi, bây giờ cô đã chuyển đi, việc chị gái cô phải làm càng nhiều hơn trước.
“Anh rể em nói phải đợi Dương Dương ba, bốn tuổi rồi mới đưa thằng bé đến nhà trẻ.” Hải Linh cũng muốn đi làm, đừng nói đến những chuyện khác, chỉ nói bây giờ họ đang phải trả góp xe hơi, còn có chi phí nuôi người già cộng lại, gánh nặng trong nhà thật sự là quá lớn.
Hải Đồng nhíu mày, cô luôn cảm thấy thái độ của anh rể đối với chị mình càng ngày càng kém, cô nhịn không được hỏi một câu: “Chị, chị nói xem có phải anh rể ở bên ngoài có người khác không?”
Hải Linh sửng sốt, nói: “Chắc là không đâu, thu nhập của anh ấy chị biết rất rõ, anh ấy vốn dĩ không có dư tiền để đi nuôi tiểu tình nhân.”
“Nhưng thái độ của anh rể đối với chị càng ngày càng tệ, chị, chị phải tính toán cho tương lai của chính mình, chị không thể dành toàn bộ thời gian của mình ở nhà làm mẹ được, vừa không có thu nhập lại không được người khác thấu hiểu.”
Hải Linh trầm mặc một lát, nói: “Nói sau đi. Đồng Đồng, em đừng lo lắng cho chị, chị có thể sống thật tốt. Còn em sao rồi? Khi nào thì rể em đi công tác về?”
“Phải mất một thời gian nữa, anh ấy đang làm việc ở một tập đoàn lớn, công việc của anh ấy cực kỳ bận rộn.”
Hải Linh tỉ mỉ hỏi lại cuộc sống của em gái khi ở nhà mới, chắc chắn em gái sống rất tốt, cô mới yên lòng.
Sau khi nhìn thấy cháu trai, dưới sự thúc giục của chị gái, Hải Đồng đành phải quay về cửa hàng trước.
Cô đang đi xe điện hiệu sách, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ về cuộc sống bộn bề của chị gái mình. Lúc cô đang phân tâm, không chú ý đến tình hình trên đường xá, thì suýt chút nữa cô đã bị một chiếc ô tô đυ.ng phải, cô sợ hãi cô vội vàng rẽ sang bên cạnh, nguy hiểm tránh đi chiếc xe kia, đồng thời cô cũng dừng xe.
Chiếc xe đó cũng phanh gấp rồi dừng lại.
Hải Đồng nhìn về phía chiếc xe kia, thì chiếc ra là một chiếc Rolls-Royce, xe sang nha!
Phía sau Rolls-Royce còn có vài chiếc xe cùng màu, theo phỏng đoán của cô, người trên xe chắc đều là vệ sĩ của chủ xe sang.
Ở Quản Thành này, không có gì đáng ngạc nhiên khi bắt gặp những chiếc xe hơi sang trọng.
Hải Đồng hướng về phía tài xế làm một động tác xin lỗi, sau đó cô nhanh chóng khởi động lại xe điện rồi chuồn mất.
Cô sợ bị mắng.
Tài xế quay đầu nói với người đàn ông mặc đồ đen ở ghế sau xe: “Cậu chủ, người vừa nãy là mợ chủ.”
Sắc mặt Chiến Dận âm trầm, anh có thể thấy rõ ràng là Hải Đồng thiếu chút nữa đυ.ng phải xe của bọn họ, cô rõ ràng đang mất tập trung, trên đường nhiều xe cộ qua lại, cô đang lái xe vậy mà lại mất tập trung, muốn chết đúng không?