Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 9: Vợ chồng hòa thuận

Sau khi ăn uống xong xuôi, Chiến Dận rút ví ra xem, tiền mặt anh cũng không có nhiều lắm, cuối cùng anh rút một tấm thẻ ngân hàng ra, đặt trước mặt Hải Đồng.

Hải Đồng nhướng mày nhìn anh.

“Vì cô muốn mua đồ nên sẽ cần tiền, cô cứ lấy thẻ ngân hàng này mà dùng. Mật khẩu là.....”

Anh tìm giấy bút, viết mật khẩu lên giấy rồi đưa cho Hải Đồng.

“Sau này, tiền trong thẻ này sẽ được dùng trong sinh hoạt gia đình, sau khi được nhận lương hàng tháng tôi sẽ gửi tiền vào trong đó. Nhưng sau này cô muốn mua gì cũng phải ghi vào sổ sách, tôi không ngại việc cô sẽ tiêu bao nhiêu, nhưng tôi muốn biết tiền của mình đã được tiêu vào đâu.”

Lúc mới đầu nhận được giấy chứng nhận, Hải Đồng đã hỏi qua, hai vợ chồng có cần chế độ AA không, nhưng anh đã từ chối, bây giờ họ đã kết hôn, họ đã là vợ chồng và giờ họ là một gia đình, nên anh cho cô ít tiền để cô tiêu sài cũng là việc nên làm.

Dù sao tiền của anh nhiều đến mức chính mình cũng không đếm được, anh cũng không biết mình thực sự có bao nhiêu tiền, bình thường anh đều bận việc ở công ty, anh có rất ít chỗ để tiêu tiền, cho nên nuôi vợ chính là tương đương với việc giúp anh tiêu một ít tiền.

Nhưng anh ta không thể bị lợi dụng được, trong lòng anh ta, Hải Đồng giống như một cô gái mưu mô, vì vậy anh ta phải cẩn thận.

Chỉ cần tiền cô tiêu đều dùng vào gia đình nhỏ này, cô muốn tiêu thế nào, dù một chút ý kiến anh ta sẽ cũng không có.

Hải Đồng không thích thái độ và cách làm việc của Chiến Dận.

Cô đem thẻ ngân hàng cùng với tờ giấy viết mật mã cùng đẩy về cho Chiến Dận, ngay cả mật mã của cô cũng không thèm liếc mắt một cái.

“Anh Chiến, nhà này không chỉ có một mình anh, tôi cũng đang ở đây, nhà là anh mua, tôi ở vào, liền tiết kiệm tiền thuê nhà, chi phí của gia đình nhỏ này, không thể để cho anh trả một mình được, trong nhà muốn mua đồ dùng cũng cần tốn tiền nên số tiền đó để tôi trả.”

“Trừ phi là mua đồ gia dụng hơn 2000 tệ, tôi sẽ thương lượng với anh một chút, lúc đấy anh có thể góp chút tiền là được.”

Thu nhập của cô không thấp, có thể đáp ứng được chi tiêu hàng ngày của gia đình, trừ khi cô cần phải chi tiêu một số tiền lớn, nếu không thì anh ta không cần trả tiền.

Không phải là cô không thể chấp nhận việc anh trả tiền, mà nguyên nhân chủ yếu là thái độ của anh khiến Hải Đồng rất khó chịu, giống như cô sẽ ham tiền của gia đình nhà anh vậy, còn bảo cô ghi vào sổ sách, bình thường cô mua đồ, ngoại trừ chi phí trong cửa hàng sẽ ghi vào sổ sách, thì trong cuộc sống cô chưa bao giờ ghi chú lại cả.

Chiến Dận không phải là người ngu ngốc, ngược lại, anh rất thông minh, Hải Đồng từ chối làm cho anh hiểu được thái độ của anh đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Hải Đồng.

Anh im lặng một lát, cuối cùng vẫn đem thẻ ngân hàng và tờ giấy viết mật khẩu kia đẩy tới cho cô, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Tôi biết cô tự mở cửa hàng, nhưng tự mình làm ông chủ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đã nói nhà này là nhà của chúng ta, cô có phần, tôi cũng có phần. Đã có phần, thì làm sao tôi có thể để một mình cô gánh vác tất cả chi phí của gia đình được? Cầm lấy đi, cô không thích ghi vào sổ sách, vậy thì đừng ghi nữa.”

“Tôi đã nói với cô về việc mua xe, cô nghĩ thế nào về việc đó? Có muốn tôi giúp cô mua một chiếc xe trả góp không? Với thu nhập bây giờ của cô, mua một chiếc xe là chuyện nhỏ.”

Anh không cố ý điều tra thu nhập của cô như thế nào, nhưng cô có thể mở một hiệu sách trước trường trung học Quản Thành, điều này chứng tỏ cô vẫn chút có năng lực, số tiền kiếm được cũng sẽ không ít, đầu năm nay, tiền của phụ nữ và trẻ em là rất dễ kiếm.

“Khoảng cách từ nhà đến cửa tiệm của tôi cũng không xa, tôi đi xe điện cũng được. Giao thông ở Quản Thành, mỗi ngày vào giờ cao điểm rất dễ bị kẹt xe, lái xe bốn bánh còn không bằng đi xe hai bánh của tôi.”

Chiến dận nghẹn.

Những gì cô ấy nói là sự thật.

Anh ấy thường đi làm gần sát giờ cao điểm.

Thỉnh thoảng có việc gấp phải ra ngoài vào giờ cao điểm, kẹt xe khiến anh hoài nghi nhân sinh, anh hận không thể ngồi máy bay riêng đi ra ngoài.

“Có xe thì vẫn tiện hơn một chút, cuối tuần cô còn có thể lái xe, dẫn chị và cháu trai đi du lịch ngắn ngày vào cuối tuần”.

Chiến Dận nhớ rõ bà nội nói, người phụ nữ này và chị gái của cô ấy nương tựa vào nhau mà sống, người cô ấy quan tâm nhất là chị gái và cháu trai của cô ấy.

“Chuyện này để sau nói đi, chúng ta vừa mới kết hôn, cả hai đều không hiểu rõ về nhau, anh lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp tôi mua một chiếc xe, điều này khiến tôi không được thoải mái. Thực ra, tiền tiết kiệm của tôi cũng đủ để mua xe, nhưng tôi càng muốn mua nhà hơn, có nhà, mới có tổ ấm, tôi không phải là đàn ông như các anh, đàn ông đều thích mua xe hơn.”

Đàn ông và phụ nữ thường đưa ra sự lựa chọn khác nhau trong việc mua nhà và mua xe, phụ nữ thường chọn nhà, còn đàn ông thường chọn mua xe.

“Đúng rồi, chị tôi muốn gặp anh, có điều tôi nói với chị tôi là gần đây anh bận đi công tác, nên trễ một chút tôi lại dẫn anh về gặp chị tôi.”

Chiến Dận ừ một tiếng.

Sau khi hai người trò chuyện xong, Hải Đồng đi phơi quần áo, Chiến Dận ngồi ở đại sảnh, muốn đọc báo, nhưng trong ngôi nhà nhỏ này còn chưa đặt báo, anh không tìm được báo, vì vậy anh đành phải lấy điện thoại ra để đọc tin tức, gϊếŧ thời gian.

“Anh đã giặt quần áo chưa?”

Hải Đồng phơi xong quần áo của mình, thuận miệng hỏi một câu với người đàn ông đang lướt điện thoại di động trên sô pha.

“Tôi sẽ tự mình xử lý.”

Tất cả quần áo của anh đã được mang đến tiệm giặt quần áo để giặt.

Hải Đồng mím môi, không nói lời nào và tiếp tục làm những việc khác của cô.

Quét sàn nhà, lau nhà, dọn dẹp nhà cửa.

Chiến Dận nhìn bóng dáng cô đi lại trong nhà, cô làm những việc mà một người giúp việc phải làm, anh cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng anh cũng không nói gì cả.

Ở trong nhà bọn họ, loại chuyện này là do người giúp việc làm, nhưng ở trong nhà người bình thường, người vợ thường làm tất cả việc nhà.

Cũng may trước khi dọn vào, quản gia của anh đã sắp xếp người giúp việc đến quét dọn, nên trong nhà vẫn rất sạch sẽ, cô quét một lượt cũng không tìm được rác.

Sau khi làm xong những việc thường ngày, Hải Đồng trở về phòng mình, sau khi thu dọn xong, cô cầm túi đựng điện của mình đi ra, nói với người đàn ông trên ghế sô pha: “Anh Chiến, tôi qua nhà chị tôi xem một chút, sau đó trực tiếp quay về cửa hàng, tối nay tầm mấy giờ anh về, nhớ gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ để cửa lại cho anh. ”

“Ngoại trừ đi công tác, tối nào tôi cũng sẽ về, nếu tôi đi công tác tôi sẽ nói trước với cô.”

Hải Đồng ừ một tiếng.

“Hải, Hải Đồng, cầm theo thẻ ngân hàng này đi.”

Chiến Dận cầm thẻ ngân hàng đứng dậy đi tới trước mặt Hải Đồng, lại đưa thẻ cho cô, cũng xin lỗi cô: “Vừa rồi giọng điệu của tôi lúc nói chuyện không tốt lắm, tôi xin lỗi cô, thật xin lỗi!”

Hải Đồng nhìn anh một lát, cảm thấy lần này anh chân thành hơn rất nhiều, vì vậy cô mới nhận lấy thẻ ngân hàng, cùng với tờ giấy có mật khẩu, đồng thời nhét vào túi quần của cô.

“Tôi đi đây.”

“Được.”

Chiến Dận đứng tại chỗ, nhìn đồng hải đồng đi ra ngoài.

Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vai trò của một người chồng, anh dường như diễn không tốt lắm.

Một lần nữa, anh ngồi trên ghế sô pha, Chiến Dận cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn trà, gọi điện cho quản gia ở nhà cũ, chờ quản gia nghe điện thoại, anh thấp giọng ra lệnh: “Chú Dương, chờ bà nội tôi dậy rồi, chú hãy nói với bà ấy, cuối tuần này dẫn theo mấy người lớn trong nhà cùng bà ấy đi đến Danh Uyển Hoa Viên ăn tối, bà ấy sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.”