Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 3: Tôi đã kết hôn

“Bà nội, con biết rồi.”

Đồng Hải đồng cũng chỉ là thuận miệng trả lời.

Mặc dù bà Chiến đối với cô rất tốt, nhưng Chiến Dận là cháu ruột, cô cũng chỉ là cháu dâu, nếu hai vợ chồng thật sự xảy ra mâu thuẫn, Chiến gia sẽ giúp cô sao?

Hải Đồng không tin chuyện đó.

Giống như bố mẹ chồng của chị gái cô vậy.

Trước khi kết hôn, họ đối xử tốt với chị gái cô cực kỳ tốt, ngay cả con gái ruột của họ cũng phải ghen tị.

Nhưng sau khi kết hôn, bọn họ liền lật mặt, mỗi lần vợ chồng chị gái cô có xích mích, mẹ chồng chị ấy đều trách chị ấy làm vợ cũng làm không tốt.

Thế nên, con trai trong nhà luôn là họ hàng, còn con dâu luôn là người ngoài.

“Con phải đi làm, nên bà nội không quấy rầy con nữa, buổi tối con kêu A Dận đến đón con về nhà cùng ăn cơm.”

“Bà nội, buổi tối con rất muộn mới đóng cửa hàng, có lẽ, trở về ăn cơm sẽ không tiện lắm, cuối tuần con về có được không ạ?”

Cuối tuần trường học nghỉ, những hiệu sách này của bọn họ đều dựa vào trường học để kiếm cơm, trường học nghỉ học, bọn họ sẽ làm ăn không được tốt lắm, thậm chí còn không cần mở cửa, cho nên giờ cô mới không có thời gian.

“Cũng được.”

Bà Chiến rất ân cần nói: “Cuối tuần rồi nói sau đi, cháu cứ làm việc của cháu trước đi.”

Lão nhân gia đã chủ động kết thúc cuộc gọi.

Hải Đồng không đến cửa hàng ngay, mà gửi tin nhắn cho bạn tốt Thẩm Hiểu Quân trước, cô ấy sẽ chạy về cửa hàng trước khi học sinh tan học vào buổi trưa.

Làm xong đại sự nhân sinh, cô phải quay về nói với chị gái một tiếng, sau đó dọn ra khỏi nhà chị gái.

Mười phút sau.

Hải Đồng trở về nhà chị gái.

Anh rể đã đi làm, chị gái thì đang phơi quần áo trên ban công, thấy cô đã quay về, quan tâm hỏi: “Đồng Đồng, sao em lại về rồi? Hiệu sách của em, hôm nay không mở sao?”

“Dạ, buổi trưa em sẽ qua đó, buổi trưa rất bận. Dương Dương còn chưa dậy hả chị?”

Chu Dương là cháu ngoại của Hải Đồng, bây giờ mới hai tuổi, đang là tuổi nghịch ngợm.

“Vẫn chưa. Nếu nó dậy rồi, trong nhà cũng không thể yên tĩnh như vậy được.”

Hải Đồng giúp chị gái cùng nhau phơi quần áo, rồi hỏi chuyện tối qua.

“Đồng Đồng, anh rể em không phải muốn đuổi em đi, chỉ là anh ấy áp lực quá lớn, chị lại không có thu nhập.”

Hải Linh thay chồng giải thích.

Hải Đồng không nói lời nào, anh rể chính là biến tướng muốn đuổi cô đi.

Anh rể cô làm quản lý trong một công ty có thu nhập cao, chị gái và anh rể là bạn học đại học, ban đầu họ cùng làm việc trong một công ty, nhưng sau đó bọn họ đã kết hôn.

Sau khi kết hôn, anh rể trìu mến lại chân thành nói với chị gái: “Sau này anh nuôi em, em hãy ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị mang thai, sinh con.”

Chị ấy cảm thấy mình gả đúng người, nên chị ấy đã từ chức rồi cam chịu về nhà làm nội trợ.

Sau khi kết hôn, trong một năm, chị ấy đã sinh được một cậu con trai mập mạp, vì phải chăm sóc em bé và chăm sóc gia đình.

Khiến chị ấy bận rộn đến mức không còn thời gian để ăn mặc và bảo dưỡng cơ thể thật tốt, chị ấy cũng không có cách nào thoát thân, rồi trở lại đi làm được.

Trong ba năm qua, chị gái của cô đã từ một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp biến thành một bà nội trợ mập mạp, ăn mặc xuề xòa và không thích chưng diện.

Hải Đồng và chị gái chênh nhau 5 tuổi, lúc cô 10 tuổi, ba mẹ bị tai nạn xe cộ, sau đó song song qua đời, từ đó đến giờ, cô và chị gái đều nương tựa vào nhau mà sống.

Số tiền bồi thường sau tai nạn xe của ba mẹ, vốn dĩ đủ để hai chị em hoàn thành việc học. Nhưng số tiền đó, bị ông bà nội đã đòi một phần, ông bà ngoại cũng muốn một phần, nên bọn họ chỉ dư lại ít ỏi, hai chị em tiết kiệm chi phí, mới ráng sống được đến khi tốt nghiệp đại học.

Bởi vì nhà ở quê đã bị ông bà nội chiếm đoạt, nên Hải Đồng và chị gái phải ra ngoài thuê nhà, mãi đến khi chị gái đi lấy chồng, hai chị em mới chấm dứt chuỗi ngày thuê nhà.

Chị gái của Hải Đồng vô cùng yêu thương cô, trước khi kết hôn đã nói với anh rể, sau khi kết hôn phải ở chung với cô ấy, anh rể cũng rất sảng khoái mà đồng ý, nhưng bây giờ anh ấy lại bắt đầu ghét bỏ cô ấy khi cô ấy sống ở đây.

“Chị, xin lỗi chị, là em liên lụy chị.”

“Không đâu, Đồng Đồng, em đừng nghĩ như vậy, ba mẹ mất sớm, chị chính là chỗ dựa của em.”

Hải Đồng lại cảm động một hồi, khi cô ấy còn nhỏ, chị gái của cô ấy là chỗ dựa của cô ấy, bây giờ, cô ấy muốn trở thành chỗ dựa của chị gái.

Sau khi im lặng một lúc, cô lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ra, đưa cho chị gái xem, rồi nói: “Chị ơi, em đã kết hôn rồi. Em vừa lấy được giấy chứng nhận kết hôn, em trở về để nói cho chị biết. Lát nữa em sẽ thu dọn đồ đạc, sau đó dọn ra ngoài ở.”

“Em kết hôn rồi?”

Giọng của Hải Linh rối rắm kéo lên tới mấy chục decibel, dùng thét chói tai để mô tả cũng không có gì quá đáng.

Cô không thể tin được khi nhìn em gái mình, đồng thời nhanh chóng giật lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn, rồi mở ra xem, đúng là ảnh cưới của em gái và một người đàn ông xa lạ.

“Hải Đồng, chuyện này là sao vậy? Không phải là em ngay cả bạn trai cũng không có sao?”

Người đàn ông trên giấy chứng nhận kết hôn trông rất đẹp trai, nhưng đôi mắt kia đều lộ ra đều sắc bén, vẻ mặt lại lạnh lùng như băng, vừa nhìn là biết không phải là người dễ ở chung.

Trên đường trở về, Hải Đồng đã chuẩn bị trước, nên cô lập tức trả lời: “Chị à, không phải em đã sớm kể về bạn trai của em rồi sao, anh ấy tên là Chiến Dận, chỉ là công việc của anh ấy quá bận rộn, nên anh ấy vẫn luôn không có thời gian để theo em về nhà gặp chị.”

“Anh ấy đã cầu hôn em, nên em đã đồng ý với anh ấy, sau đó, chúng em đến cục dân chính rồi đi đăng ký kết hôn, chị ơi, anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú, anh ấy đối với em cũng rất tốt, chị yên tâm đi mà, sau khi kết hôn em nhất định sẽ hạnh phúc.”

Hải Linh vẫn không thể chấp nhận được.

Cô chưa bao giờ nghe em gái nói đã có bạn trai, bây giờ em gái cô lại nói con bé đã kết hôn.

Nghĩ đến chuyện hai vợ chồng cãi nhau tối hôm qua, em gái chắc đã nghe thấy, Hải Linh lập tức đỏ mắt, nói với em gái mình: “Đồng Đồng, chị sẽ nói với anh rể em là em đã đưa tiền sinh hoạt rồi, em có thể yên tâm ở lại đây.”

“Em đừng vội lập gia đình, đừng vội dọn ra ngoài.”

Cô chắc chắn, thời gian em gái mình và bạn trai của em ấy quen nhau chắc cũng chưa lâu lắm, nếu không em gái cô đã sớm nói cho cô biết rồi.

Hôm nay, em gái cô đột nhiên đi lĩnh chứng, chắc là vì vì chồng cô ghét bỏ em gái sống ở đây quá lâu, em gái vì không muốn hôn nhân của mình sáng đèn đỏ, nên mới vội vàng gả ra ngoài.

Hải Đồng cười an ủi chị gái: “Chị, thật sự không liên quan gì đến chị, tình cảm của em và Chiến Dận rất tốt, em thật sự sẽ hạnh phúc. Chị, chị nên thay em cảm thấy hạnh phúc mới phải.”

Nhưng Hải Linh vẫn đang rơi lệ.

Hải Đồng bất lực ôm lấy chị gái mình, đợi chị gái khóc xong bình tĩnh lại, cô liền hứa với chị gái: “Chị, em sẽ thường xuyên quay về thăm chị, căn nhà mà Chiến Dận mua ở Danh Uyển Hoa Viên, cách chỗ chị cũng không tính là xa, em đi xe điện cũng chỉ mất mười phút thôi.”

“Tình huống trong nhà cậu ta thế nào?”

Ván đã đóng thuyền, Hải Linh cũng chỉ có thể tiếp nhận, hỏi thăm về tình hình gia đình của em rể.

Hải Đồng thật ra không biết gì về Chiến gia cả, tuy nói cô ấy và bà Chiến đã quen nhau được ba tháng, nhưng bình thường cô ấy cũng không bao giờ hỏi về chuyện của chiến gia.

Lúc bà Chiến nói với cô ấy, cô ấy chỉ lắng nghe, cô ấy chỉ biết Chiến Dận ở trong nhà xếp hàng lão đại, phía dưới còn có một đám em trai (kể cả anh em họ).

Chiến Dận làm việc ở một trong những tập đoàn lớn nhất Quản Thành, anh ấy có nhà có xe, nên điều kiện gia đình cũng sẽ không quá kém, Hải Đồng đã kể những gì mình biết cho chị gái.

Nghe tin em rể đã mua nhà bằng toàn bộ số tiền của mình, Hải Linh nói: “Đó là tài sản trước hôn nhân của cậu ấy, Đồng Đồng, em có thể bảo cậu ấy thêm tên của em vào giấy chứng nhận bất động sản được không?”

Giấy chứng nhận bất động sản thêm tên của em gái, tốt xấu gì cũng có bảo đảm.