Bây giờ là giờ cao điểm, giao thông đang tắc nghẽn. Hồ Giảo ngồi trong xe không có cảm giác khó chịu nào, cô đẩy kính theo thói quen, cẩn thận suy nghĩ các chi tiết trong vụ án mà Trình Thưởng Tâm nói.
Trình Thưởng Tâm nói gia đình Hoàng Kỳ rất giàu có, nhà anh ta ở là một căn biệt thự ba tầng. Hiện trường vụ án rất hỗn loạn, có dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, nhưng đánh nhau chỉ giới hạn ở lầu một.
Thi thể Hoàng Kỳ ngã trên bàn trà trong tư thế nằm sấp, sau đầu có ba vết chém, hộp sọ bị vỡ gây thương tích dẫn đến tử vong. Hung khí gϊếŧ người là một cái chày gỗ ở trong nhà nạn nhân, trước đó nó vẫn luôn được dựa vào phía sau cửa phòng khách, sau khi Hoàng Kỳ chết thì cái chày bị một người vô gia cư mang đi, nhưng ngay cả tiền mặt hay một món trang sức trong nhà cũng không bị mất.
Lúc đó, vợ Hoàng Kỳ – Thái Bảo Thục vừa đi chơi mạt chược. Hầu hết các nhà ở vùng nông thôn không có thói quen khóa cửa, cổng và cửa luôn được mở rộng để mọi người có thể đến và tham quan bất cứ lúc nào. Nghi vấn duy nhất là hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vân tay hay dấu chân có liên quan nào. Cảnh sát cho rằng người vô gia cư đó đã lái xe xông vào nhưng bị Hoàng Kỳ xua đuổi, hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tức giận mà gϊếŧ người. Sau đó hắn cũng không rời đi ngay mà thực hiện mục đích ban đầu khi tới là tìm thức ăn.
“Chó là người bạn tốt nhất của bạn.” Số 1169 khoanh tay dựa vào cửa sổ, nói một cách điềm tĩnh: “Nhưng chỉ đối với những người quen biết. Không phải tất cả các loài chó đều giống với mô tả trong tiểu thuyết trinh thám, thấy người lạ thì liều mạng mà sủa gâu gâu, tuy nhiên một con chó khi bị lấy đi thịt và xương của mình nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với kẻ lạ mặt đã lấy trộm thức ăn. Trừ khi người lấy thức ăn là một người rất thân thiết, khi đó con chó sẽ nghĩ rằng người quen đang đùa giỡn với nó, đây chính là sơ hở.”
Trình Thưởng Tâm lập tức sửng sốt, tình huống tưởng như đơn giản này bỗng nhiên có vẻ phi lý. Cô và các đồng nghiệp cũng chỉ cho rằng kẻ vô gia cư đó đầu óc không bình thường, chỉ cần là đồ ăn thì phải lấy, lấy đồ ăn của chó hay thậm chí ăn chung với chó cũng không có gì là không hợp lý, nhưng cái phi lý ấy lại là sự hợp lý trong tư duy vốn có của con người.
“Sự phi lý của một kẻ mất trí mà các người nghĩ là hợp lý. Tuy nhiên hung thủ không phải kẻ mất trí, nên điều đó không như các cô nghĩ.”
Anh dứt lời, khinh miệt nhếch khóe môi. Nụ cười mỉa mai như vậy khiến Trình Thưởng Tâm cảm thấy sởn gai ốc, cô nhịn không được mà nhìn về phía Trần Tuế Hàn, ông nhìn cô ra hiệu “đừng phản bác” tiếp tục lắng nghe.
“Tất nhiên, có nhiều hơn một sơ hở.” Khi thấy không ai phản bác hay chất vấn, 1169 lại nói tiếp, giống như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy cả ba cú đánh và chấn thương não bộ đều ở phía sau. Người bình thường làm sao có thể đưa phần dễ bị tổn thương của mình cho đối thủ khi đối mặt với mối đe dọa? Theo quan sát của tôi, người đàn ông này…”
Anh ta lại dùng cằm chỉ vào bệnh nhân số 1132: “Anh ta đã rơi vào trạng thái hoảng sợ và có thói quen bắt chước người khác trong một thời gian dài, chỉ khi bị đe dọa và tấn công mới có thể làm ra hành động bắt chước những hành vi hung hăng. Tuy nhiên các hành động tấn công là để tự vệ và sẽ dừng lại. Anh ta di chuyển chậm và không có khả năng đột ngột thực hiện cú lộn ngược về phía sau của nạn nhân. Ngay cả anh ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và bắt đầu tấn công người khác, đòn đầu tiên phải xuất hiện trước mặt hoặc bên hông của nạn nhân. Tuy nhiên, manh mối được cung cấp bởi báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy kẻ sát nhân rất có thể đã cầm hung khí bằng cả hai tay và cú đầu tiên đã tấn công mạnh từ lưng nạn nhân. Làm nạn nhân không chỉ quay lưng lại với hắn mà hắn còn có thể nhanh chóng lấy chiếc chày gỗ đặt sau cửa đánh vào lưng nạn nhân, chỉ có thể là người quen.”
“Tại sao hung thủ lại muốn đổ tội trên người anh ta…” Trình Thưởng Tâm thận trọng hỏi lại.
“Vì kỳ thị.” Số 1169 hờ hững, trong mắt đột nhiên có chút lạnh lùng nhìn Trình Thưởng Tâm: “Xem ra, chỉ cần là bệnh nhân tâm thần, gϊếŧ người đốt phá đều có thể làm. Bệnh nhân tâm thần không có khả năng tự vệ và ý thức, đôi khi còn bị những người có động cơ khó lường khống chế và lợi dụng. Hung thủ lợi dụng điều này và đổ lỗi cho người bệnh tâm thần. Hắn biết rằng dù kết quả khám tâm thần có thể cứu người này khỏi cái chết, có thể khiến người khác chắc chắn hơn về tính hợp lý của vụ gϊếŧ người – đằng sau mọi vụ gϊếŧ người, đều là mặt tối của bản chất con người.”
“Hung thủ là ai?”
“Hung thủ có bằng lái hơn nữa có một chiếc xe vận tải nhỏ. Nhưng mà đây là điều mà cảnh sát các người phải điều tra.” 1169 quay đầu đi, lúc sau một câu cũng không muốn nói. Trình Thưởng Tâm kêu như thế nào cũng không phản ứng, anh một mình chơi đùa với hoa cỏ, giống như những lời nói vừa rồi không liên quan gì đến mình, tính cách quả nhiên thay đổi thất thường, tệ đến không được.
“Tên bệnh tâm thần đáng ghét!” Trình Thưởng Tâm gầm lên.
Nghe vậy, Hồ Giảo cũng gật đầu, hỏi: “Giờ sao nữa chị?”
Trình Thưởng Tâm trả lời: “Đó là một vấn đề lớn, chị không thể chỉ nghe lời của anh ta, trì hoãn lâu rồi tốt nhất chúng ta nên báo cáo những điểm khả nghi này lên Sở, Sở sẽ ngay lập tức giao cho Quận thành lập Tổ công tác đặc biệt để điều tra lại, điều tra theo hướng…. gϊếŧ người do thù hận.
“Nói đến đây, Trình Thưởng Tâm lộ ra một chút tự mãn.
“Cuối cùng, họ điều tra ra hung thủ là Hoàng Minh, em trai Hoàng Kỳ. Hoàng Minh là tài xế lái xe vận tải nhỏ, vận chuyển hàng hóa. Anh ta phát hiện vợ mình có quan hệ không chính đáng với Hoàng Kỳ, hắn ghi hận trong lòng với anh trai mình nên lập kế hoạch mưu sát. Hắn lái xe tải nhỏ chở kẻ vô gia cư đến cửa thôn, sau đó lẻn vào nhà Hoàng Kỳ gϊếŧ người rồi đưa hung khí và những cái cố ý lấy từ nhà Hoàng Kỳ cho kẻ vô gia cư rồi trở lại thị trấn. Tất nhiên, anh ta đã làm rất nhiều việc trước khi thực hiện vụ gϊếŧ người, chẳng hạn như tìm kiếm người vô gia cư, theo dõi nơi ở của gia đình Hoàng Kỳ, thậm chí tìm ra vị trí các camera ở huyện, vâng vâng… rất chính xác và hung ác.
Chúng tôi đã tìm thấy bộ quần áo anh ta mặc khi gây án tại nhà anh ta. Mặc dù chúng đã được giặt sạch, nhưng vẫn có thể phát hiện ra ở góc cổ áo có dính máu của Hoàng Kỳ, anh ta không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm vào thời điểm Hoàng Kỳ bị gϊếŧ. Thành thật mà nói, sau khi hung thủ bị bắt, tôi vô cùng ngưỡng mộ, còn mang theo một bó hoa bách hợp đến gặp anh ta và kết quả … Fuck, anh ta đã từ chối, đúng là một kẻ điên loạn!”
“Trời ạ…” Hồ Giảo trong nháy mắt không thể tin được: “Nghe giọng điệu của chị, không phải lúc đầu không thích anh ta sao, sao lại thay đổi rồi?”
“Bởi vì lúc đó anh ta đã đọc tên của chị.”
“Anh ta biết chữ, chị từng nói rồi.”
“Không, anh ta nói: “Tên hay, Thưởng Tâm.”
“Không ngờ chị nông cạn như vậy đó tiền bối, người ta mới khen tên chị một cái mà đã không kiên trì nổi rồi.”
Thưởng Tâm lắc đầu, “Anh ta nói: ‘Thưởng Tâm, một cái tên hay – Ta chí ai cùng lượng, thưởng tâm duy lương tri.’ Em biết không, người khác đều cho rằng tên của chị là bắt nguồn từ ‘cảnh đẹp ý vui’(*). Thật ra, lúc trước bố chị đặt tên quả thật là bởi vì ông ấy đã đọc được câu thơ kia.”
(*) Nguyên văn: Thưởng tâm duyệt mục
Hồ Giảo trịnh trọng gật đầu, xem ra trong viện tâm thần cũng ẩn náu rồng rắn(*). Lúc kể chuyện thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt xe đã dừng lại ở hiện trường vụ án trong một con hẻm của Đường Công nghiệp. Một hàng được treo ở lối vào của con hẻm, rất nhiều người xem chỉ trỏ và thảo luận.
(*) Ngọa hổ tàng long 卧虎藏龙 [wòhǔ cánglóng] về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Sau khi bác sĩ pháp y khám nghiệm ban đầu, thi thể nạn nhân được phủ một tấm vải trắng. Pháp y Mộc Sâm Sâm đi phía trước Hồ Giảo, anh ấy đang báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ với Chi Cục trưởng và Tổ trưởng. Tại hiện trường, người chết là một phụ nữ, thông tin trên thẻ căn cước cho thấy cô ấy tên là Quách Khiết, 28 tuổi, ngụ tại khu Giang Bắc, thành phố L, cách tòa nhà Đại Kiều và quận Tường Khẩu một cây cầu. Nạn nhân mặc áo len màu đỏ tươi, quần jean bó sát và giày vải xanh, buộc tóc đuôi ngựa, chết vì chấn thương sọ não do vật nặng đập liên tục vào đầu. Nhiều chỗ trên gạch có vết máu đen, bên mép cũng có vết máu. Một chiếc xe điện bị lật, vốn đè lên chân của nạn nhân, đã được dỡ bỏ sau khi chụp ảnh lại. Căn cứ vào các vết có màu sắc không rõ ràng trên lưng của tử thi, Mộc Sâm Sâm kết luận cô chết vào khoảng 1 giờ đến 3 giờ rạng sáng.
Là một kỹ thuật viên khám nghiệm dấu vết, Hồ Giảo nghiêm túc trong làm việc, cô bận rộn trong ba, bốn tiếng đồng hồ. Thật không may, giống như các vụ án “kẻ hủy diệt những cô gái áo đỏ” trước đó, có rất ít vật chứng được để lại tại hiện trường. Khác với những vụ trước, lần này có được nửa viên gạch tại hiện trường, chiếc ví của nạn nhân và một chiếc xe điện có nhiều dấu vân tay. Trong ví không có tiền, chỉ có mấy đồng năm mươi xu rơi xuống một bên. Hồ Giảo hơi khó hiểu, trong vài trường hợp đầu tiên bị gạch đập, nạn nhân bị tên biếи ŧɦái đánh bất tỉnh, nhưng ví của của nạn nhân không hề bị động đến, chỉ có lần này, bị cướp sạch không còn gì.
Xác chết đã được mang về, hồ sơ tại chỗ đã được hoàn thành. Hồ Giảo đã kiểm tra cẩn thận, cô cố gắng thu thập càng nhiều càng tốt, ngay cả bụi trên mặt đất cũng không tha. Lúc này, dạ dày của Hồ Giảo đã phát ra tiếng ùng ục, cô cảm thấy mình đói sắp xỉu rồi.
Pháp y Mộc Sâm Sâm và Thưởng Tâm đi qua rủ cô đến một nhà hàng nhỏ gần đó ăn. Ba người gọi vài món trong thực đơn, Mộc Sâm Sâm không thích nói về công việc ngoài giờ làm việc. Lúc này, anh ấy như những người trẻ tuổi khác đang chơi điện thoại. Hồ Giảo nhìn kỹ hơn thấy anh đang đánh “Ma thú tranh bá”.
“Tôi nói đàn ông các người đó, chỉ thích chơi mấy trò chơi chém chém gϊếŧ gϊếŧ khiến ai cũng trở nên bạo lực, gây ra các vụ gϊếŧ người hàng loạt bất cứ khi nào bị kích động.” Thưởng Tâm nửa đùa nửa thật oán trách: “Hai người đẹp trong đội của chúng ta đang ngồi bên cạnh anh mà anh còn không thèm nhìn lấy”.
“Mẹ tôi nói tôi thiếu Mộc trong Ngũ Hành(*), chứ bà không nói tôi thiếu phụ nữ.” Mộc Sâm Sâm không có chút nghiêm túc nào, vẫn chuyên tâm chơi trò chơi của mình.
(*) kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ
“Hừm, chờ tới khi anh không thể có bạn gái, muốn khóc cũng không được.” Thưởng Tâm mắng anh, đảo mắt hỏi Hồ Giảo: “Hồ Giảo, em có bạn trai chưa? Nhìn thử Mộc Sâm Sâm của chúng ta thế nào?”
“Em… em chưa có. “ Hồ Giảo đột nhiên bị hỏi, cô hơi bối rối nói: “Để Mộc Sâm Sâm lại cho các cô gái ở đây, sau này em sẽ tìm công việc ở Vụ Kiều”
Thưởng Tâm: “Dô, chúng ta ở đây không phải rất tốt sao?”
“Không phải không tốt, chính là đồ ăn không hợp khẩu vị lắm. Khẩu vị của em nặng, đồ ăn ở nơi này đối với em mà nói hơi thanh đạm.”
“Bớt bớt, nếu khẩu vị nặng, tại sao không dám ăn trứng lộn?”
Nhắc tới trứng vịt lộn của thành phố L, Hồ Giảo theo bản năng bĩu môi, đó là thức ăn cho người sao? Gõ vào đầu tròn hơn của trứng, nhấc một lớp màng lên để lộ phôi gà với một lòng đỏ trứng bên trong và một số thứ giống như mao mạch trên đó. Nghe nói các thành phố khác cũng có thứ này, có người gọi là phôi gà, gọi là hạt sống, thật sự có người có thể ăn phôi gà đã nhúng muối một cách thích thú?
“Tiền bối, chị đừng nói, em chưa ăn mà đã muốn no rồi.” Hồ Giảo che miệng, vẻ mặt suy dinh dưỡng.
“Được rồi, được rồi, chị không nói nữa, mau ăn đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Buổi chiều đi đến đây với chị.” Thưởng Tâm nháy mắt với Hồ Giảo.
“Đi đâu vậy?” Mộc Sâm Sâm nhướng mày tò mò.
“Không phải việc của cậu, ăn cơm đi.”
Đồ ăn trong quán rất thanh đạm, Hồ Giảo chỉ ăn một ít, cô thật sự nhớ những món cay của quê hương, mì trộn với nước dùng có vị cay.
Sau bữa ăn, Thưởng Tâm tống cổ Mộc Sâm Sâm về trước, lôi kéo Hồ Giảo đi cùng mình. Đi đâu? Bệnh viện số 17.
“Đi tay không thì có vẻ không ổn, có muốn mang theo thứ gì không, hoa hồng đỏ?”
Hồ Giảo suy nghĩ một lúc: “Anh ta vẫn sẽ từ chối.”
“Tại sao?”
“Chắc anh ấy không thích nhìn những bông hoa bị cắt ngang thân.”
“Tại sao em nghĩ như vậy?”
“Umm…”. Hồ Giảo gãi đầu: “Trực giác.”
“ Chết tiệt, sao lúc đó chị không hỏi. Vậy em muốn tặng gì?”
“… qυầи ɭóŧ nam xuyên thấu?”
“…”
“Em có đem hạt của hoa hải đường lần trước mua online trong túi xách. Em bận quá nên không có thời gian trồng, đem đến đấy đi.”
“Tại sao lại tặng hạt của hoa hải đường?”
Hồ Giảo nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Trực giác mách bảo.”