Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 44: Một trăm bảy mươi lăm đồng

Tạ Vân lại ấn lên thắt lưng của Miêu Hồng Mai, đảm bảo đốt sống thắt lưng bị lệch vị trí đã hoàn toàn quay về vị trí cũ, đồng thời tiện tay nắn lại kinh lạc và gân cốt vốn bị đốt sống thắt lưng trật khớp làm liên lụy quay về vị trí cũ, sau đó mới đứng dậy.

Cô nói với Miêu Hồng Mai: “Thím cố gắng thử di chuyển ngón chân hoặc nhấc chân lên xem có phản ứng gì hay không.”

Miêu Hồng Mai bị cơn đau dữ dội vừa rồi làm cho cả người toát mồ hôi lạnh, lúc này hồn vẫn còn đang du ngoạn ở chốn thần tiên, đến lúc nghe Tạ Vân nói chuyện thì bà ấy mới bừng tỉnh, thử nâng chân lên.

Ở trong tầm mắt của bà ấy, cẳng chân dù có dùng sức đến thế nào cũng không thể nhấc lên được lúc trước giờ này lại đang từ từ được nâng lên, nước mắt Miêu Hồng Mai lập tức trào ra.

Vương Kiến Cường cũng kích động đến mức trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực.

"Bác sĩ, vậy là tôi, vậy là tôi không cần mổ nữa rồi." Miêu Hồng Mai mừng đến phát khóc.

Tạ Vân gật đầu: “Xương cốt đã quay về vị trí cũ, tất nhiên là không cần mổ nữa nhưng vẫn sẽ phải tiếp tục châm cứu thêm một khoảng thời gian, có lẽ là khoảng tầm một tháng, nếu không thì có thể sẽ để lại di chứng.”

"Về việc uống thuốc thì ít nhất phải uống ba tháng, thương gân động cốt một trăm ngày, uống không đủ ba tháng thuốc thì không thể nào chữa khỏi bệnh hoàn toàn, sau này biết đâu lại có thể tái phát.”

Niềm hy vọng trong mắt Miêu Hồng Mai vừa dâng lên đã lại biến mất hơn phân nửa, giọng điệu của bà ấy có chút do dự: “Cái này đại khái phải tốn bao nhiêu tiền vậy?”

"Nắn xương mười đồng một lần, châm cứu một đồng một lần. Thuốc thì, để tôi tính toán một chút... Một thang thuốc rơi vào khoảng hai đồng năm, chín mươi ngày không phải là uống liền tù tì mà là uống ba ngày nghỉ hai ngày, có lẽ là phải uống năm mươi bốn thang thuốc, cộng lại là một trăm bảy mươi lăm đồng.”

Miêu Hồng Mai nhìn về phía Vương Kiến Cường.

Vương Kiến Cường không chút do dự nói: “Cứ theo ý cô là được, phải chữa!”

Ông ấy biết Miêu Hồng Mai đang lo lắng cái gì bèn nắm lấy tay Miêu Hồng Mai rồi ấn xuống, khuyên giải an ủi: “Làm một lần phẫu thuật cũng phải mất đến bốn trăm đồng, ngay cả bốn trăm đồng tiền phẫu thuật mà tôi còn định làm, bây giờ chỉ cần chưa đến hai trăm là đã có thể chữa khỏi, nào có chuyện không chữa?”

"Nhưng mà ngày nào cũng phải châm cứu, làm sao chúng ta có thể chạy tới chạy lui mỗi ngày được!" Miêu Hồng Mai vẫn còn băn khoăn.

Vương Kiến Cường nói: “Đây cũng không phải chuyện gì to tát, để tôi ra bên ngoài hỏi thăm một chút xem có thể thuê một căn nhà ở một tháng hay không, tiền thuê nhà một tháng có thể đắt đến mức nào được chứ? Tiền thuê nhà cộng với tiền thuốc men cũng chỉ hai trăm đồng là cùng, chẳng lẽ sức khỏe của bà còn không đáng giá hai trăm đồng sao? Con trai và con dâu của chúng ta vẫn đang chờ bà về trông cháu đấy!”

Câu nói này đã đâm trúng chỗ mềm mại trong lòng Miêu Hồng Mai, bà ấy không hé răng nữa.

Tạ Vân được xem một tiết mục cảm động miễn phí nhưng dù sao cô cũng không có trái tim, lúc mở miệng nói chuyện với Vương Kiến Cường, giọng điệu vẫn tương đối lạnh như băng… "Trước hết trả chi phí nắn xương đã, sau này châm cứu thì lần nào thu tiền lần đó, mua thuốc cũng vậy.”

Vương Kiến Cường lấy mười tệ từ trong túi ra đưa cho Tạ Vân rồi nói với cô: “Cảm ơn cô rất nhiều, vậy khi nào bà nhà tôi có thể bắt đầu châm cứu? Đến lúc đó tôi sẽ cõng bà ấy qua.”