Làn da hắn trắng nõn, cái mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy. Lông mi rất dài, trông giống như cánh quạt nhỏ được gắn trên mí mắt. Các đốt ngón tay của hắn thon dài, hai chân mở rộng dưới bàn trà, có thể thấy được vóc dáng hắn rất cao, tối thiểu cũng phải cao 1m8.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của tôi, hắn liền quay đầu lại. Lần này được nhìn trọn vẹn khuôn mặt hắn, khoảnh khắc ấy tôi liền đứng ngây người ra đó. Tôi đã thấy rất nhiều trai đẹp trên TV rồi, nhưng nếu đem so sánh với người này thì bọn họ cũng thật tầm thường. Hắn ngồi lẳng lặng ở chỗ kia không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như được tắm nắng xuân.
Thấy hắn nhìn tôi, mặt tôi bỗng chốc liền nóng lên.
Bà Trương liếc nhìn tôi, mím môi cười nói: “Hai người trò chuyện đi, ta đi nấu cơm đây.”
Bà Trương rời đi, trong căn chỉ còn mình tôi và cái người họ Cố kia. Trong lòng tôi cảm thấy vừa mừng vừa sợ hãi. Người đàn ông này trông đẹp như vậy, ăn mặc cũng rất giống kiểu nhà có điều kiện, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ ế chổng chơ không lấy được vợ.
“Xin chào, tôi tên là Cố Nam Phong, rất vui khi được gặp em.” Cố Nam Phong chủ động đứng lên, vươn tay ra nói.
Thấy hắn vươn tay ra, tôi vội vàng xoa xoa tay vào quần để lau mồ hôi sau đó nắm lấy tay hắn, nói: “Tôi tên là Tạ Thu Đồng, tôi cũng rất vui khi gặp được anh.”
Ở cùng một người đàn ông xa lạ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khẩn trương, nhưng Cố Nam Phong nho nhã lịch sự, ăn nói khéo léo, dần dần khiến tôi không còn cảm thấy khẩn trương nữa.
Hắn hỏi tôi rất nhiều chuyện khi tôi còn bé, thậm chí còn hỏi đến tình hình hiện tại. Lúc này tôi mới phát hiện tôi đối với hắn vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
“Anh hiện giờ đang đi làm hay là đi học?”
Cố Nam Phong thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ 24~25 tuổi, nhưng khi hắn nói chuyện lại làm người ta cảm thấy hắn là một người đã từng trải, biết rõ sự đời.
Cố Nam Phong mỉm cười: “Tôi tạm thời chưa có công việc cụ thể, nghe nói gần đây em gặp phải chút phiền toái, đã giải quyết rồi sao?”
Hắn lại đem đề tài hội thoại chuyển lên người tôi, hình như có chút để tâm đến chuyện của tôi. Câu hỏi của hắn làm tôi có chút kinh ngạc. Làm sao hắn biết gần đây tôi gặp phải những chuyện không may?
Có lẽ Cố Nam Phong nhìn ra nghi ngờ trong lòng tôi nên chủ động cười giải thích nó: “Hai thôn cách nhau cũng không xa, tôi nghe người khác nói đấy.”
Tôi hiểu rõ nhẹ gật đầu.
Đang nói chuyện, bà Trương đã mang đồ ăn tới, Cố Nam Phong nhanh hơn tôi một bước, đứng dậy tiếp nhận. Lúc hắn bước qua tôi, tôi bỗng ngửi thấy mùi hương hoa sen rất quen thuộc, giống y như đúc cái mùi hương mà tôi ngửi thấy lúc ở trong tù.
Tôi đi theo bà Trương vào phòng bếp. Bà ấy đang rửa bát đũa. Bát đũa kia bám đầy bụi bẩn trông thật giống như là đã rất lâu rồi không đυ.ng đến, không giống bát đũa thường xuyên sử dụng. Trong lúc bưng thức ăn, tôi vô tình cọ vào cái thớt trong phòng bếp. Sau đó tôi phát hiện tay tôi dính đầy bụi bẩn. Rốt cuộc cái phòng bếp này đã bao lâu rồi chưa sử dụng vậy? Tôi đối với bà Trương càng ngày càng nhiều nghi vấn. Cả người bà ấy, từ trên xuống dưới thoạt nhìn cũng rất kỳ quái. Nhưng tôi lại không thể nói ra được cụ thể là quái lạ ở chỗ nào.
Bà Trương nói bà ấy không có khẩu vị, cả bữa tôi không thấy bà ấy gắp một chút đồ ăn nào, chỉ vẻn vẹn ăn mấy miếng cơm. Ăn xong, bát cơm của bà ấy vẫn còn thừa hơn phân nửa.
Cố Nam Phong thì ăn hết bát cơm, nhưng hắn cũng không ăn nhiều lắm.
Tôi nhân cơ hội muốn xác nhận lại xem rốt cuộc người đàn ông mà tôi gặp ở trong tù có phải là Cố Nam Phong hay không. Nhưng Cố Nam Phong luôn rất xảo diệu chuyển đề tài lên người tôi.
Tôi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cố Nam Phong, có phải trước kia chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?”
Cố Nam Phong buông đũa xuống, sau đó cười nói: “Em nói trước kia là chỉ bao lâu trước kia?”
“Là mấy ngày hôm trước.”
Tôi nhìn ra vừa rồi trên mặt hắn lộ ra chút biến hoá, cái kia rõ ràng cho thấy hắn đang nghĩ tới điều gì đó.
Không đợi Cố Nam Phong trả lời, bà Trương liền cắt ngang: “Làm sao có chuyện hai người đã gặp nhau ở đâu rồi? Trước kia khi chưa biết nhau, cho dù gặp cũng chỉ sợ sẽ không có ấn tượng gì.”
Tôi không tán thành lời nói của bà Trương, lại một lần nữa hỏi Cố Nam Phong: “Mấy hôm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trong tù đúng không?”
Thấy tôi không chịu buông tha cái vấn đề này, Cố Nam Phong nhìn tôi lắc đầu cười. Tôi không biết hắn lắc đầu là có ý gì.
Ngay lúc tôi cho rằng Cố Nam Phong sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ hắn lại thẳng thắn cười nói: “Đúng vậy, quả thực là mấy hôm trước chúng ta đã từng gặp mặt.”
Lời này vừa nói ra, mặc dù tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi. Bà Trương ngồi bên cạnh tôi cũng kinh ngạc không kém. Có lẽ bà ấy không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, thậm chí ánh mắt bà ấy nhìn Cố Nam Phong còn có chút lo lắng, hình như là có chút oán trách và lo lắng hắn ăn ngay nói thật.
Cố Nam Phong đối với vẻ mặt của bà Trương làm như không thấy. Dường như còn sợ tôi chưa rõ, nên nói thêm: “Em nói không sai, đúng thực là ở trong tù.”
Hắn nói rất tự nhiên, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.
Tôi áp chế sự sợ hãi trong lòng, tiếp tục hỏi: “Lúc ấy không phải là do tôi xuất hiện ảo giác hả?”
“Những gì em trông thấy đều là thật sự.”
Hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho tôi cảm thấy nhất thời không biết nên tiếp tục hỏi hắn cái gì.
Cố Nam Phong chủ động giải thích: “Nghe nói gần đây em gặp phải chuyện không may, tôi lo lắng nên đã đi xem xem em có sao không. Hi vọng không làm em sợ.”
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc ấy hình như hắn còn hôn lên trán tôi, trên mặt bất giác nóng lên, tôi cũng không muốn hỏi hắn cái chuyện này, đành phải ngậm miệng không nói thêm gì, vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cố Nam Phong nói trong khoảng thời gian này hắn có việc phải rời đi vài ngày, nhưng hắn sẽ mau chóng trở về, giúp ta xử lý những chuyện này, còn dặn tôi không được lo lắng quá mức
Miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhịn không được mà suy nghĩ, chuyện không hay đều quỷ dị như vậy, làm sao có thể không lo lắng được chứ? Huống chi, ai biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện quỷ quái gì nữa?
“Anh không sợ rước họa vào thân à?”
Chúng tôi cũng không tính là quen biết, huống chi loại chuyện này người khác e sợ, tránh không kịp, còn hắn thì lại nhiệt tình như vậy, thật khiến người ta sinh nghi.
Mặt Cố Nam Phong lập tức đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, trực tiếp nói: “Đối với lần xem mắt này, tôi rất hài lòng, cho dù em không muốn cùng tôi tìm hiểu nhau sâu hơn thì tôi cũng vẫn muốn được bảo vệ em.”
Hắn nói rất nhanh, rõ ràng hắn đối với mấy lời này cũng cảm thấy rất xấu hổ. Tóm lại là hắn cảm thấy hắn rất vừa ý tôi, nhưng tôi biết rõ, sự tình sẽ không đơn giản như vậy, đây chỉ là cái cớ của hắn thôi.
Nhưng tự nhiên hắn thổ lộ với tôi như vậy làm tôi cảm thấy tay chân có chút luống cuống. Tôi lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Mặc hắn so với mặt tôi còn đỏ hơn, thần sắc có chút thận trọng, thật giống như người chủ động nói ra những lời vừa rồi chính là tôi vậy.
Sau khi nói xong hắn cũng không lên tiếng nữa, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch.
Cuối cùng vẫn là bà Trương mở miệng cười nói: “Đừng chỉ nói chuyện phiếm thế chứ, còn nhiều thời gian mà, tranh thủ thời gian ăn cơm trước đi.”
Từ lúc đó trở đi, trên mặt Cố Nam Phong vẫn luôn phơn phớt hồng, đặc biệt là lúc nhìn tôi, vẻ đỏ ửng trên mặt càng thêm rõ ràng.
Bà Trương nhìn tôi, liên tục cười tủm tỉm.
Sau khi ăn xong tôi liền chào tạm biệt, bọn họ cũng không giữ tôi lại, chỉ dặn dò tôi phải cảnh giác, đừng dễ dàng tin tưởng người khác.
Rời khỏi nhà bà Trương không lâu thì tôi trông thấy có một bà thím đang đứng trước cửa nhà, trông thấy tôi đi từ đằng kia tới, liền thuận miệng cười hỏi tôi là khách nhà ai.
Tôi nói là tới nhà bà mối họ Trương.
Tôi vừa mới dứt lời, sắc mặt của bà thím kia liền trở nên rất khó coi: “Cháu gái à, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa được nha.”
“Cháu không có nói đùa.” Tôi thở dài nói.
Nghe xong lời nói của tôi, bà thím lập tức lùi về sau vài bước, trốn ở phía sau cánh cửa, cảnh giác nói: “Cô là người hay ma?”
Tôi dở khóc dở cười, chỉ chỉ vào cái bóng của mình: “Thím à, ma quỷ thì làm gì có bóng?”
Sao mọi người trong thôn đều quái quái vậy ta? Bà Trương, rồi cả bà thím này cũng vậy.
Bà thím nhìn chằm chằm vào cái bóng của tôi cả buổi, mặc dù không còn sợ hãi nữa nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ đứng đó, mắt nhìn xa xăm: “Vậy cô không biết là bà Trương đã chết được gần nửa năm rồi sao?”