Vẫn Luôn Là Anh

Chương 1

1.

Tô và Trình Cảnh Từ ở bên nhau, bởi vì tôi thực sự rất nhớ A Từ.

Nhưng hắn nói hắn không phải A Từ, không muốn từ trong miệng tôi nghe thấy cái tên này lần nữa, cũng đừng thông qua gương mặt của hắn để nhìn một người khác.

Để có thể ở bên cạnh hắn, tôi cố gắng từ bỏ thói quen nhìn vào gương mặt của hắn gọi hắn là “A Từ”, nhưng lúc tình yêu đang nồng nhiệt, tôi vẫn sẽ vô thức gọi “A Từ”, còn hắn sẽ cố ý khiến tôi mất kiểm soát, sau đó cắn tai tôi hỏi: “Giang Oản, anh là ai?”

“A Từ……………… Trình, Trình Cảnh Từ.”

Sau khi kết thúc, hắn không lưu luyến chút nào buông tôi ra, đi vào nhà vệ sinh.

Tôi nằm trên giường, trong lòng không khỏi chua xót.

Hắn rõ ràng chính là A Từ, trước ngực trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ, A Từ cũng có.

Nhưng hắn lại không giống A Từ, A Từ sau mỗi lần kết thúc đều sẽ ôm tôi sau đó hôn một lúc mới buông tôi ra, mà hắn thì không.

A Từ là một tay đua trương dương bá đạo, Trình Cảnh Từ là một doanh nhân khôn khéo lạnh nhạt.

Trong bữa tiệc đó, tại giây phút tôi nghe thấy giọng nói của hắn liền lỡ tay làm đổ ly rượu, lúc người phục vụ chạy đến xử lý, tôi nhìn thấy hắn đang nói chuyện với mọi người ở cách đó không xa, trang nghiêm tao nhã.

Nhưng khi tôi gọi hắn là “A Từ, hỏi hắn đã đi đâu, hắn lại chỉ dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa khinh bỉ để nhìn tôi, như thể tôi là một nghệ sĩ tuyến mười tám đang muốn trèo cao.

Tôi cho hắn xem những bức ảnh trong điện thoại, nói với hắn những chuyện chúng tôi đã làm trước đây, hắn hơi nhếch khóe môi, cười thản nhiên:

“Cô Giang, thủ đoạn vụng về của cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy, với thân phận của tôi và cô, những chứng cứ ở bên nhau công khai như vậy, ngoại trừ di động của cô, còn chỗ nào có nữa không?”

Hắn nghĩ rằng những bức ảnh đó là giả, những chuyện tôi nói cũng là giả.

Mối tính bí mật đó, cả thế giờ trừ tôi và anh ra, không ai biết.

Hiện tại, anh cũng không biết.

Trình Cảnh Từ nói, từ nhỏ hắn đã ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên về nước.

“Có phải anh bị mất trí nhớ không, vậy nên mới quên mất em?” Lúc tôi nói ra lời này, bàn tay siết chặt, trái tim cũng đập chậm lại mấy nhịp.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc rồi mới mở miệng: “Giang Oản, tôi là Trình Cảnh Từ.”

Phần giường phía sau hơi lún xuống, Trình Cảnh Từ nằm lên.

Không biết qua bao lâu, tôi trở mình đối diện với gương mặt đang ngủ say của hắn, giống y hệt gương mặt của A Từ, tôi không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng viền theo đôi lông mày rậm của hắn.

“Rõ ràng chính là A Từ, ngay cả việc lúc ngủ hay nhíu mày lại cũng giống nhau.” Tôi nhẹ giọng nỉ non.

Người đáng lẽ đang ngủ say lại đột nhiên mở miệng: “Anh đã nói rồi, đừng để anh nghe thấy cái tên này, nếu còn lần nữa…”

Còn lần nữa thì sao, hắn không nói, nhưng tôi biết, nếu còn lần nữa, hắn sẽ khiến tôi rời đi.

Trình Cảnh Tự không giống như A Từ, người sẽ vì tôi mà không ngừng hạ thấp giới hạn cuối cùng.