Sau đó, Cận Ngôn mới thực sự hiểu được cái gì là châm chọc cực độ. Thứ cậu nghĩ rằng là cực hạn rồi mới chỉ là món khai vị của người khác.
Kẹp sắt nhỏ dùng để phơi quần áo, vật kim loại lạnh lẽo bén nhọn.
Khi người đàn ông lấy cái kẹp này đυ.ng phải nhũ đầu Cận Ngôn, Cận Ngôn đột nhiên kịch liệt giãy dụa.
"Cút ngay! Mẹ mày nữa, muốn chết phải không? cút! ”
"Ưm! Thả tao ra! ”
Đầu nhũ bị lạnh như băng đã dựng thẳng trong một thời gian dài, ngực bị tra tấn quá mức, đã vượt xa mức độ nhạy cảm mà ngực nên có. Nhưng mà ngực vẫn không thể nghỉ ngơi, đầṳ ѵú đáng thương bị kẹp sắt dùng sức kéo lên. Theo lực đạo gia tăng, đầu núm cùng quầng vυ' non nớt cũng bị kéo ra, bị kéo quá mạnh, trở thành một cái nón dài màu hồng phấn dưới không khí.
"Đau! A, a! ”
Cận Ngôn cuối cùng mất đi tất cả ngụy trang phát ra một tiếng rêи ɾỉ sắc bén, thân thể cậu so với người bình thường còn mẫn cảm hơn thật sự chịu không nổi đối đãi tàn nhẫn như vậy, mặc dù cậu cũng không muốn thừa nhận một mặt yếu đuối của mình, nhưng thân thể của cậu vẫn mềm nhũn dưới sự đối đãi thô bạo như vậy. Cận Ngôn thà rằng tên đàn ông ấy có thể hung hăng đánh cậu một trận, cho dù lấy sắt thép đánh lên người cậu, cậu cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với loại tra tấn này. Đầṳ ѵú yếu ớt như vậy, Cận Ngôn mặc dù lúc tắm rửa cũng chưa từng cọ xát qua nhiều, hiện tại lại bị tàn nhẫn đối đãi như thế. Quá đau đớn, trong hốc mắt đỏ bừng của Cận Ngôn cuối cùng nổi lên nước mắt sinh lý.
"Đ mẹ mày, thả bố mày ra" Cơ bụng Cận Ngôn đang kịch liệt run rẩy, nửa người trên thẳng tắp của cậu không ngừng lắc lư, khóa sắt bị va chạm phát ra thanh âm leng keng.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, mày không sợ đánh thức anh trai mày sao? ”
Cận Ngôn quả thật sợ hãi, những lời này như là thuốc thanh tỉnh hữu hiệu nhất, như có thể trực tiếp xuyên qua thân thể kiên cường cường ngạnh đập vào chỗ yếu đuối nhất trong nội tâm Cận Ngôn. Vì thế Cận Ngôn lập tức hoảng hốt.
Cảm giác bị chà đạp bị vũ nhục cùng cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng Cận Ngôn không thể nói nên lời xen lẫn với nhau, như thể từng chút từng chút lăng trì Cận Ngôn, làm cho cậu đau đớn không muốn sống.
Trong lúc hoảng loạn, Cận Ngôn theo bản năng nhìn về phía anh trai mình.
Nhưng mà vừa nhìn lại làm cho toàn bộ máu máu trên người Cận Ngôn đều ngưng đọng trong tức khắc, thân thể cậu không kiềm chế được mà rét run, giống như đang ở trong hầm băng.
Cậu nhìn thấy anh trai của cậu đang nhìn cậu, đôi mắt sáng màu không có một chút nhiệt độ nào, ánh mắt kia rất lạnh, lạnh như mặt sông khi đông đến, bởi vì đóng băng mà quá mức an tĩnh.
"Mày muốn thả ra chứ gì, cũng không phải không thể" Người đàn ông dùng sức kéo một cái, đột nhiên kéo kẹp kim loại trực tiếp từ trên vυ' của Cận Ngôn.
"A a! "Trong nháy mắt kim loại thoát khỏi thịt mềm, dưới thân dâng lên một luồng nhiệt không thể diễn tả thành lời, giống như một ngọn lửa nóng hổi, từ bộ phận dưới vọt tới bụng. Giống như dung nham hắt lên đầu ngực, toàn bộ núʍ ѵú đều bị chơi hỏng.
Cận Ngôn dưới loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này khiến cả người co rút. Cậu ngửa cổ ra phía sau phát ra tiếng ngâm không cách nào khắc chế. Kẹp sắt bị kéo ra. Thịt vυ' bị rách da, rất đau. Tuy nhiên, ngoài đau đớn, còn có một cái gì đó khác.
Trong nỗi sợ hãi cực độ, Cận Ngôn lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ dưới ánh mắt không chút nhiệt độ của anh trai.
Cậu ta cứng rắn. Tầm mắt lạnh như băng của anh trai là roi mang theo dòng điện, nó quất vào da thịt trần trụi của Cận Ngôn, kéo dây thần kinh mẫn cảm yếu ớt nhất của Cận Ngôn. Hắn ban cho Cận Ngôn vui vẻ, cũng mang đến cho Cận Ngôn đau đớn .