"Làm sao? Phát da^ʍ hả? Vậy tao phải đánh thức anh trai mày dậy nhỉ? ”
Cận Ngôn đột nhiên run rẩy một chút. Cậu hiểu được giờ phút này cậu đã hoàn toàn không có bất kỳ đường lui nào, nếu anh trai tỉnh lại phát hiện thân thể trần trụi của cậu bị người ta tùy ý đùa bỡn núʍ ѵú, chắc cậu cụng đầu chết ở trước mặt anh trai mất.
Cận Ngôn kiêu ngạo cố chấp, cậu ở trước mặt anh trai vẫn luôn là dáng vẻ cường thế bá đạo, hận không thể đem tất cả yếu đuối của mình giấu đi, tuyệt đối không bị anh trai phát hiện.
Chịu đựng thêm một chút nữa, cũng không tính là gì cả. Chỉ là bị nhục nhã mà thôi, cái này tính là cái gì, lúc trước người nói muốn dùng sinh mệnh bảo vệ anh trai chẳng lẽ không phải là chính cậu sao? Cậu có thể vì anh trai trả giá tất cả, mà hiện tại cậu chẳng qua là bị vũ nhục chút, ngay cả thế mà cậu cũng đã nhịn không được sao?
"Nắm ngực mình kéo về phía trước kéo đi! Nhanh lên! ”
Cận Ngôn nhìn chằm chằm gã đàn ông, đôi mắt màu nâu hiện ra ánh nhìn lạnh lẽo. Cậu thề, chờ thời cơ đến cậu sẽ một đao đâm tên này, nhưng hiện tại cậu lại không có phát động gì.
Cận Ngôn hơi thở hổn hển, miệng mở ra, lộ ra răng nanh bén nhọn.
"Nhanh lên đi!”
Cận Ngôn sắc mặt rất không tốt, nhưng cậu biết hiện tại còn chưa tới thời điểm hành động được, tay cậu giật giật, trên đầu nhũ truyền đến gai tê khó nhịn được. Cậu cho rằng đã đến cực hạn, lại nghe thấy gã đàn ông tiếp tục ra lệnh: "Còn chưa đủ dùng sức, lại kéo mạnh hơn một chút! ”
Cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này thật sự quá mãnh liệt, Cận Ngôn đã đau đớn đến mức toàn thân kịch liệt run rẩy. Nhưng cậu vẫn cố gắng chống thẳng lưng.
Chỉ có phụ nữ mới có thể đạt được sung sướиɠ nơi đầu nhũ. Cận Ngôn lúc đó cố chấp nghĩ như vậy. Hơn nữa cho rằng tiết mục hoang đường dâʍ đãиɠ lần này thật ra cũng chỉ là một hồi tra tấn. Những gì cậu có thể nhận được chỉ đơn giản là đau đớn và nhục nhã.
"Anh lại đây, buông tôi ra" Cậu cho rằng mình đủ bình tĩnh, nhưng mở miệng nói ra lại khàn khàn không còn dáng vẻ gì, "Các anh có hai người, dược hiệu của tôi cũng mới vừa bớt, chắc chắn đánh không lại các anh, anh chỉ cần buông xiềng xích trên chân tôi ra, còng tay có thể chưa cần bỏ, tôi có thể làm cho mấy anh càng thoải mái. ”
"Còn không dùng sức tay chút, lại muốn làm nhóc thông minh? "Người nọ cười lạnh vỗ vỗ đầu nhũ của Cận Ngôn một cái, Cận Ngôn đau đến lập tức hít một hơi khí lạnh, một cỗ dòng điện không khống chế được tập kích ba tấc dưới bụng Cận Ngôn, Cận Ngôn trong cơn đau kịch mãnh liệt này đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm ngực. "A! Đừng chạm vào! ”
Đầu nhũ bị kéo đến cực điểm đột nhiên mất đi cảm nhận đạt được sự buông lỏng ngắn ngủi, ngữ sưng to hơn rất nhiều, giống như bông hoa da^ʍ mỹ trước ngực.
"Tao đã nói rồi, ngực mày quá nhỏ, ông đây không chơi được, tao thích ngực lớn, mày không chịu ra tay thì ông đây giúp mày. ”