Sau Khi Phân Hóa, Tiểu Xinh Đẹp Bị Cường Bạo

Chương 7: Bị trêu đùa (H)

"Mày muốn bị từng người cᏂị©Ꮒ không? Cầu xin đi, cầu xin tao cᏂị©Ꮒ mày đi”

Gã đến gần Cận Ngôn, một đôi tay xoa bóp trên ngực Cận Ngôn, ánh mắt gã nhìn về phía Cận Ngôn du͙© vọиɠ nồng đậm rõ ràng.

Dơ dáy. Buồn nôn.

Cận Ngôn chỉ cảm thấy hai cái tay gã như có gai nhọn, mấy cái gai ấy tranh nhau muốn chen vào trong da thịt cậu, mang đến cho cậu sự đau đớn nhục nhã nhất.

Bởi vì quá mức chịu đựng, trán Cận Ngôn đã đổ mồ hôi.

Cận Ngôn là người rất nhạy cảm, thân thể của cậu so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, Cận phu nhân cũng bởi vậy mà cảm thấy Cận Ngôn sẽ trở thành lính gác cấp cao với năm giác quan ưu việt, đồng thời an ủi Cận Ngôn: "Đợi đến khi con phân hóa là có thể kiểm soát năm giác quan của mình, khi đó con sẽ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài quấy nhiễu quá mức nữa. ”

Cận Ngôn chưa có giây phút nào khát vọng bản thân nhanh phân hóa như giờ phút này, nếu cậu có thể phân hóa thành lính gác cấp cao, cậu có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của cùm sắt, cậu cũng có thể khống chế được các giác quan của mình, không để cho mình phải chịu được cảm giác nhục nhã mà đôi tay gã mang đến cho cậu.

Đợi đến khi bàn tay kia cuối cùng cảm thấy thỏa mãn sờ tới hai hạt đậu nhô ra trước ngực của Cận Ngôn, đôi tay ấy chợt dùng sức.

Đầu nhũ nhạy cảm cách lớp áo vẫn cảm nhận được nỗi đau lớn.

Móng tay sắc nhọn ấn vào núʍ ѵú.

Ngón tay nắm lấy hạt đậu nhỏ, vặn núʍ ѵú một cách tàn nhẫn.

"A! ”

Cận Ngôn cuối cùng nhịn không được phát ra một tiếng đau đớn kêu lên, cậu ngửa cao đầu, yết hầu quyến rũ chuyển động, ánh mắt cậu tàn nhẫn thù hận tên đàn ông kia, đôi mắt kia sắc bén như thế, nhưng thanh âm của cậu lại khàn khàn mà trầm thấp, như một loại độc dược tản ra hấp dẫn trí mạng, khơi dậy du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong nội tâm con người, làm cho người ta nhịn không được đòi thêm càng nhiều.

Vì thế hai tay trước ngực Cận Ngôn bắt đầu càng dùng sức, như muốn cách lớp quần áo ấy mà trực tiếp lôi kéo xé rách núm thịt ra.

Quần áo bị dao cắt, mũi dao lạnh như băng không chút lưu tình gõ gõ vài cái lên bông hoa thù du sưng đỏ trước ngực. Lỗ sữa hơi co lại vì sợ hãi theo bản năng trước thứ vũ khí sắc bén đó. L*иg ngực Cận Ngôn đang kịch liệt phập phồng, răng nanh cậu dùng sức cắn chặt vào vào môi trong của mình, tay cũng nắm thành quyền.

Cậu nhìn người nọ, nhẫn tâm tiếp tục cắn răng nói: "Không bằng thả tôi ra đã, tôi cũng tiện dùng sức hơn”

"Thả mày ra á? " Người nọ hừ cười một tiếng, tát một cái vào núm thịt Cận Ngôn.

"A!" Cận Ngôn mãnh liệt run rẩy một chút, mồ hôi trên trán theo cánh mũi cậu chảy xuống, lướt qua cổ cậu rơi vào xương quai xanh.

L*иg ngực màu lúa mì bị để lại những dấu tay màu đỏ mờ ám đen tối, đầu nhũ yếu ớt đã bị giày vò đến lên sưng lên không chỉ một lần, diễm lệ dọa người.

"Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang chú ý tới cái gì, tao biết mày muốn làm gì đấy, nhưng mà mày nói cũng đúng, buông ra quả thật càng tốt hơn" Gã dùng ánh mắt da^ʍ tà tham lam quét qua Cận Ngôn, ngón tay thô ráp từng chút từng chút xoa bóp đùa bỡn hạt đậu thịt đang sưng lên đau đớn trước ngực Của Ngôn. Gã nhìn dáng vẻ Cận Ngôn đau đớn nhíu mày kìm nén không rêи ɾỉ, nội tâm càng thêm kích động khó nhịn.

"Xem này, chỗ này quá nhỏ, màu sắc cũng không đẹp, mày làm sao cho nó to lên chút, tao thích to một chút nữa, mình làm to ra được thì tao sẽ cᏂị©Ꮒ mày, mày không phải thích bị tao cᏂị©Ꮒ sao? ”

Còng tay còn chưa tháo ra, nhưng còng tay lại bị buông ra, hai tay Của Ngôn bị người đàn ông đưa tới đạt trước ngực cậu.

"Đồ dâʍ đãиɠ này, mày tự mình bóp sưng lên, tao cũng không muốn cᏂị©Ꮒ với bộ ngực nhỏ như vậy. ”

Đầu óc Cận Ngôn khô nóng như không thể suy nghĩ được gì, xấu hổ cùng đau đớn lại không ngừng nhắc nhở cậu nên tỉnh táo lại. Anh trai cậu vẫn còn ở đây, cậu phải bảo vệ anh trai mình.

Dù nghĩ như vậy nhưng tay Cận Ngôn lại chậm chạp không có động tác gì.

Đôi mắt sắc bén hung ác kia của gã đỏ lên dọa người, cậu biết mình không thể nói mấy lời hung ác được, lúc này chỉ cần bất kỳ một câu nào không hợp thời đều có thể khiến người nọ ra tay với cậu hung tàn hơn.

Cận Ngôn nghĩ, coi như là bị chó cắn thôi, chờ cậu đưa được ca ca đi ra ngoài cậu liền cầm đao chặt tay gã luôn.

"Thế nào? Còn không động đậy cái tay lên sao? Không phải là mày tự hứng rồi đòi cᏂị©Ꮒ sao? Nếu mày không muốn, tao cũng không miễn cưỡng, người nằm bên cạnh mày không phải là ngoan hơn, hiểu chuyện hơn sao, hắn ta ngay cả phản kháng cũng không phản kháng nổi ”

"Đ mẹ mày!" Mặc dù biết những lời này mắng cũng không thể giải quyết vấn đề gì còn ngược lại có thể chọc đến lửa giận của gã, nhưng Cận Ngôn vẫn không cách nào khắc chế lời chính mình mắng ra.

Tiểu Bá Vương ngang ngược kiêu ngạo chưa từng thống hận bản thân bất lực như giờ phút này.

Hai người đàn ông đều đã dừng động tác, người đàn ông đứng bên cạnh Cận Hạc cũng đang nhìn Cận Ngôn, trên mặt cậu còn ửng hồng quyến rũ, ánh mắt tên đó nhìn về phía Cận Ngôn vô cùng sắc tình.

Ánh mắt tràn ngập trêu chọc của những nam nhân kia giống như từng cây kim trực tiếp đâm vào sợi dây thần kinh bén nhọn nhất của Cận Ngôn.

Nhưng Cận Ngôn cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại dùng đầu ngón tay run rẩy nắm lấy núm thịt sưng lên trước ngực cậu.