Thời điểm Cận Ngôn mở mắt ra lần nữa, cậu đã bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt.
Đầu Cận Ngôn đau đến mức giống như sắp nổ tung, cậu cố gắng động đậy thân thể, lại phát hiện ra tay chân đều đã bị xiềng xích trói ở trên ghế, gần như không thể động đậy.
Cận Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu nhìn xung quanh để quan sát tình hình của bản thân. Tuy nhiên, sự bình tĩnh của cậu chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Đợi đến khi cậu phát hiện ra Cận Hạc, người cũng đang bị trói chặt ở cách đó không xa, những đường gân trên đầu cậu nổi lên rõ ràng và sự tức giận khiến cho cậu gần như nổ tung cả hốc mắt.
Cận Hạc cũng bị đánh thuốc mê, hắn cúi thấp đầu dựa vào lưng ghế, vừa yếu ớt lại vừa vô lực. Hắn bị bao quanh bởi một vài tên người đàn ông, Cận Ngôn xác nhận danh tính của bọn họ gần như ngay lập tức. Đó là một lính gác, hơn nữa cấp độ của bọn họ cũng không cao.
Những lính gác đó nhìn chằm chằm vào Cận Hạc với ánh mắt nhớp nháp giống như bọn họ đang nhìn thấy điều gì đó rất mới mẻ.
"Đây chính là con nuôi của cục trang bị quân vụ của nhà họ Cận?"
"Nghe nói hắn là thiên tài về trang bị, dáng vẻ nhìn không tồi, nhìn khuôn mặt này, mềm mại như nữ nhân." Người kia nói như vậy, sau đó còn thật sự động tay sờ soạng một cái.
"Con mẹ nó, mày tự tìm cái chết! Cút khỏi đây! Đừng đυ.ng vào hắn, tên biếи ŧɦái!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Cận Ngôn, người đàn ông trung niên đưa tay chạm vào mặt Cận Hạc, vẻ mặt thẹn quá hóa giận đi về phía Cận Hạc, hắn ta nắm lấy tóc của Cận Ngôn và giơ tay cho Cận Ngôn một cái tát: "Mày gọi ai là tên biếи ŧɦái! Đừng nghĩ rằng mày là lính gác cấp cao thì ghê gớm, bây giờ còn không phải là bị lão tử trói ở đây, để mặc lão tử muốn làm gì thì làm. Để lão tử nói cho mày biết, đừng nói là sờ hai cái, hôm nay lão tử đem hắn đè xuống thân rồi cưỡиɠ ɠiαи hắn, mày có thể làm gì?"
"Mày dám!!!"
Khuôn mặt của Cận Ngôn bị tát đến đỏ bừng, trạng thái kinh mạch trên cổ lộ ra gần như cực kỳ hung ác, giống như một con thú hoang bị giam cầm, tất cả những chiếc răng nanh đều đã lộ ra, giống như đang muốn dùng những chiếc răng sắc nhọn này để dọa người.
"Mày dám động đến hắn, tao liền gϊếŧ mày!!!"
Hai mắt cậu đỏ hoe, dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn người đàn ông này, dường như chỉ hận không thể ngay lập tức từ trên ghế nhảy lên, dùng hàm răng nanh sắc bén cắn đứt động mạch chính trên cổ của người đàn ông.
Dáng vẻ hung dữ của cậu có lẽ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương, người đó phát ra một tràng cười xen lẫn với muôn vàn tức giận, hắn ta quay người đi về phía Cận Hạc, sau đó xé nát quần áo của Cận Hạc dưới ánh mắt càng lúc càng tức giận của Cận Ngôn.
Một mảng da thịt trắng trẻo bại lộ ra ngoài không khí.
Cận Ngôn càng lúc càng vùng vẫy kịch liệt, cổ tay của cậu đã sớm sưng tấy đỏ ửng lên vì xiềng xích, nếu cậu có thể chặt đứt bàn tay này để thoát khỏi xiềng xích và giải cứu anh trai mình, Cận Ngôn nghĩ, cậu nhất định sẽ chặt đứt bàn tay đó.
Nhưng không, tứ chi của cậu đều đã bị giam cầm, cậu không những không thể bẻ gãy tay chân để thoát khỏi xiềng xích, mà cho dù có làm được, cậu cũng không thể cứu được người anh trai đang mang trên mình bộ dạng tiều tụy đó.
Vì vậy, Cận Ngôn cuối cùng đã thỏa hiệp, lần đầu tiên trong đời, vị chúa tể nhỏ bé độc đoán tỏ ra yếu đuối trước người khác, với một cử chỉ vô cùng sỉ nhục, cậu hét vào mặt người đàn ông trung niên: "Anh đến đây đi! Tôi chẳng lẽ không tốt hơn so với anh ta sao, hay anh thích cưỡиɠ ɠiαи với xác chết hơn?"
Thời điểm cậu nói ra những lời này, hai mắt cậu đỏ hoe đến đáng sợ, nhìn kỹ lại, cậu không chỉ tức giận mà còn có mấy phần yếu ớt không thể che giấu được.
Ồ, nhìn thật kỹ.
Đẹp!
"Hừ! Mày? Dáng vẻ mày như thế nào, dáng vẻ anh trai mày như thế nào, cầu tao ch!ch, tao còn chê!"
Cận Ngôn bị những lời sỉ nhục của đối phương kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu im lặng một lúc lâu. Ở nơi không ai nhìn thấy cậu nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, lưu lại vết máu đỏ tươi.
Cậu giống như một con thú bướng bỉnh và kiêu ngạo, dù bị sỉ nhục vẫn sẽ ngẩng cao đầu kiêu hãnh trước kẻ đặt bẫy, dù có chịu thêm nhiều hành hạ cũng không bao giờ nhượng bộ.
Dáng vẻ ương ngạnh kiêu ngạo kia luôn dễ dàng lôi ra du͙© vọиɠ, ham muốn ngược đãi tiềm ẩn sâu trong lòng của người khác, khiến người khác không nhịn được mà ác ý tưởng tượng, làm sao mới có thể phá vỡ lòng kiêu hãnh của hắn? Làm sao mới có thể khiến con quái thú cái này nằm dưới thân, khóc lóc cầu xin sự tha thứ?
Để lại một thứ chất lỏng bẩn thỉu và đặc quánh trên khuôn mặt kiêu hãnh này, phá nát đối phương và khiến cho đối phương trầm luân giãy dụa dưới thân thể mình.
Chỉ mới nghĩ đến điều này thôi đã khiến cho người đàn ông cảm thấy đau nhức ở phần dưới cơ thể. Cảnh tượng đó thật thú vị và diễm lệ khiến cho người khác không nhịn được mà muốn áp dụng nó vào thực tế.
Lúc này hắn ta mới phát hiện ra Cận Ngôn nói không sai, tìиɧ ɖu͙© có phản kháng vẫn tốt hơn nhiều so với cái xác chết. Đặc biệt, đối phương lại là lính gác hàng đầu của nhà họ Cận, một người nổi tiếng ngang ngược, kiêu ngạo.
Trên thực tế, vào thời điểm đó Cận Ngôn vẫn chưa phân hóa, nhưng mọi người đã chấp nhận cậu với tư cách là một lính gác hàng đầu.
Sau khi phân hóa thành lính gác hàng đầu, cả sức mạnh tinh thần và thể chất sẽ tăng lên theo cấp số nhân, khi đó chỉ sợ bọn người như bọn họ không thể đến gần Cận Ngôn dù chỉ một chút.
Vì vậy chỉ có hiện tại, chỉ khi Cận Ngôn chưa phân hóa được, mới có thể bị chiếm hữu, mới có thể dùng phương thức tàn bạo nhất mà xâm nhập.
Để lại dịch thể của chính mình trong cơ thể của Tiểu Bá Vương không ai sánh bằng, trở thành nam nhân đầu tiên của cậu, khắc lên cơ thể cậu một dấu vết sỉ nhục vĩnh viễn.