Cận Ngôn thật sự không biết rằng bản thân đã thích anh trai mình từ khi còn rất nhỏ.
Nhưng trong những tháng ngày cậu chỉ đơn giản coi Cận Hạc như anh trai của mình, Cận Hạc đã dần dần trở thành chiếc vảy ngược không thể chạm tới của Cận Ngôn.
Cậu từng có một người bạn rất tốt, nói là bạn tốt thì cũng không được chính xác. Bởi vì sau đó Cận Ngôn biết rằng người đàn ông đó chưa bao giờ coi mình là bạn.
Cậu đã tặng cho người đó rất nhiều quà, và người đó cũng đã rất vui mỗi khi nhận được quà. Vì vậy, Cận Ngôn nghĩ rằng người đàn ông thích món quà của mình cũng như chính mình.
Sau này cậu mới biết là không phải.
Trong một lần cậu đến chơi với người đó, cậu đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa người đó và một người khác.
"Mấy thứ này đều ném ra ngoài, đều là của Cận Ngôn cho, ai biết bên trong có virus hay không!"
"Những thứ này nhìn rất đắt tiền, cậu thực sự sẵn sàng làm như vậy."
"Có gì phải miễn cưỡng? Nếu như cậu thích thì cứ lấy hết đi, nhưng phải cẩn thận, đừng để bị đồ vật của Cận Ngôn lây bệnh."
"Sao cậu lại nói như vậy? Cận Ngôn có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì sao? Cậu ta chắc chắn là có chứng nóng nảy rồi! Tinh thần lực của Cận Ngôn rất không ổn định, thời điểm tin tức quá tải rất dễ cáu gắt, mỗi ngày ở bên cạnh cậu ta thật sự rất phiền phức. Tôi sợ cậu ta sẽ đánh tôi!"
Người bạn tốt của cậu đã châm biếm cậu bằng một giọng điệu sắc bén mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây. Nhưng Cận Ngôn thực sự nhớ rằng cách đây không lâu, người đó đã thì thầm với cậu rằng: "Anh Cận Ngôn, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Cận Ngôn vẫn cầm trên tay món quà mới mà cậu muốn tặng cho người đó, lúc này cậu chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Cậu quay đi và ném món quà vào thùng rác.
Sau đó, Cận Ngôn bắt đầu cố tình né tránh người đó. Nhưng lại không thể trốn tránh mãi mãi. Vào ngày sinh nhật thứ mười bốn của cậu, người đàn ông đó đã đến tìm cậu.
Anh ta dường như đã nhận ra sự thờ ơ của Cận Ngôn đối với mình, vì vậy anh ta rất muốn nói điều gì đó để khiến cho Cận Ngôn lại quan tâm đến anh ta một lần nữa.
Thật là mỉa mai khi nói rằng anh ta rõ ràng rất ghét Cận Ngôn, nói rằng làm thân với Cận Ngôn rất rắc rối, nhưng khi Cận Ngôn thực sự không muốn anh ta nữa, anh ta lại rất nôn nóng chen lấn đến trước mặt Cận Ngôn và yêu cầu Cận Ngôn hãy nhìn về phía mình một lần nữa.
Vào ngày hôm đó anh ta đã nói rất nhiều lời tâng bốc nịnh nọt với Cận Ngôn.
Nhưng Cận Ngôn vẫn luôn im lặng.
Mãi cho đến khi anh ta đề cập đến Cận Hạc.
"Anh Cận Ngôn, tất cả mọi người đều yêu thích Cận Hạc, nhưng tôi lại nghĩ rằng anh tốt hơn nhiều so với Cận Hạc."
Cận Ngôn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Thật sao?"
Thấy Cận Ngôn cuối cùng cũng chịu đáp lại mình, trên mặt người nọ lập tức hiện lên một tia sáng.
"Đương nhiên! Cái gì mà Cận Hạc? Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là nô bộc mà nhà anh nhận nuôi mà thôi, đến một ngón tay của anh đều so không được!" cuối cùng khi anh ta nói ra câu "Cận Hạc thậm chí còn không xứng đáng để mang giày của anh", Cận Ngôn đã đấm thẳng vào mặt của anh ta.
"Cậu là cái thá gì! Anh trai của tôi cũng xứng để cậu nói!"
Mặc dù tên đàn ông này đã nói với những người khác rằng anh ta luôn lo lắng rằng Cận Ngôn sẽ đánh anh ta, nhưng trên thực tế, Cận Ngôn chưa bao giờ đánh anh ta, ngày hôm đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.
Cận Ngôn túm lấy cổ áo của người đàn ông và đẩy anh ta xuống ao nước.
Một trận kinh hô náo nhiệt nổi ra trong bữa tiệc sinh nhật ở trên thuyền.
Cận Ngôn chỉ lạnh lùng nhìn.
Cận Ngôn có một danh tiếng rất xấu. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người có mặt ở đó đều nghĩ rằng Cận Ngôn đã cãi nhau với người đó, hơn nữa còn muốn gϊếŧ chết đối phương.
Ngay cả cha mẹ của Cận Ngôn cũng cảm thấy rằng Cận Ngôn thật vô lý.
Nhưng trên thực tế, Cận Ngôn biết rằng nước trong ao không đủ sâu, chỉ cần người đàn ông đứng thẳng, anh ta sẽ không bị nhấn chìm.
Cận Ngôn cũng biết rằng trong trạng thái lo lắng, người đó sẽ không thể đứng thẳng vì sợ hãi.
Nhưng nó không quan trọng.
Cận Ngôn đã nhìn thấy vệ sĩ từ lâu.
Cận Ngôn thực sự không muốn người đó chết, cậu chỉ muốn nói với người đó rằng Cận Hạc không phải là người mà anh ta có thể đem ra chửi bới.
Tiểu Bá Vương thể hiện sự ưu ái trắng trợn đối với anh trai của mình.
Cậu sẵn sàng gánh chịu những ô nhục khắp người nhưng cậu không quan tâm.
Cậu chỉ muốn bảo vệ anh trai mình.
Vì vậy, tất cả mọi người có thể mắng chửi cậu, duy chỉ có anh trai của cậu là tuyệt đối không được.
Duy chỉ có Cận Hạc là không được.