Công Chúa

Chương 7

Gerd rơi vào do dự đến nỗi không nói nên lời.

Đúng là công chúa vẫn còn khờ dại, nàng thậm chí còn chưa hiểu rõ chuyện giữa nam nữ là thế nào. Lòng bàn tay nàng vẫn còn hằn lên vết tích mờ mờ màu tím, bị bầm cả một mảng. Nàng cũng không biết tại sao lại bị như thế, còn mơ mơ màng màng nghĩ rằng khi ngủ chắc hẳn đã đυ.ng vào đâu đó nên bị thương.

Gerd không thể xem nó như một vết thương thông thường.

Lúc công chúa đã tắm rửa xong và quay trở về, Gerd đang ở trong căn phòng nhỏ của mình, vẫn chưa đến giờ nghỉ ngơi của công chúa, mà kỵ sĩ sẽ ở phía trong phòng nghỉ ngơi trước, lấy sức để đề phòng chuyện ngoài ý muốn vào ban đêm.

Nhưng có điều hôm nay, Gerd không muốn ngủ.

Anh lại nghĩ đến lúc sáng nay, khi công chúa vừa mới ngủ dậy, da nàng trắng như tuyết, xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê. Tóc nàng đổ dài như thác nước, giơ bàn tay lên, lòng bàn tay điểm một vết thương đỏ như bông hồng.

Còn cả hôm anh tìm thấy sợi tóc vàng của công chúa ở phòng tắm, theo lý thì, sẽ không xuất hiện trong phòng tắm của kỵ sĩ, có lẽ là người hầu rảnh rỗi, không cọ rửa dụng cụ vệ sinh, khi lau dọn trong phòng tắm của công chúa xong thì lại dùng tiếp khăn lau đó vào trong phòng kỵ sĩ.

Sợi tóc xoăn vàng kia vô cùng xinh xắn, màu vàng thuần khiết - cho dù kỵ sĩ cũng sở hữu màu tóc đó, cũng không thể sánh bằng của công chúa, gần giống như vàng ròng, vô cùng cao quý.

Mà bản thân sự tồn tại của nàng đã là cao quý rồi.

Gerd biết tội bất kính với công chúa là một lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng, bởi vậy đêm đó khi anh nhìn thấy sợi tóc của công chúa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà lại đem sợi tóc của nàng đi cất giữ. Chính là để nhắc nhở mình, vì không muốn thấy sợi tóc của công chúa cứ như vậy mà rơi xuống cống thoát nước, hoặc là bị cho ra bãi rác.

Nhưng.

Gerd lấy ra từ túi áo sơ mi một chiếc hộp bọc đang cất giữ sợi tóc của mềm mại của công chúa, sợi tóc lóng lánh vô cùng xinh đẹp.

Lúc sáng sớm, bóng dáng công chúa hiện ra trước mặt trắng như tuyết, còn có đêm qua nữa, lúc hai tay của công chúa khoát lên trước ngực hắn run rẩy mà mềm mại, cộng với mùi bạch xạ hương làm cho người ta không kìm được lòng, còn lưu lại trên người anh..

Gerd trầm mặc ngồi đó, yên lặng chờ thanh kiếm bình tĩnh.

Không thể suy nghĩ tiếp thêm được nữa, anh leo lên giường, nghĩ muốn mượn cảnh trong mơ để chặn lại những suy nghĩ bỉ ổi dơ bẩn này.

Giữ nguyên y phục mà nằm ngủ, Gerd nhắm mắt lại, hẳn là công chúa đang ở bên ngoài đang chải tóc, anh có thể tưởng tượng ra được những sợi tóc vàng của nàng được chiếc lược xuyên qua mà tản ra mùi hương thơm đấy, khuôn mặt bé nhỏ, lộ ra cần cổ xinh đẹp trắng noãn..

Dừng lại đi.

Không thể nghĩ thêm nữa.

Gerd nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng hơi thở trong l*иg ngực, anh chỉ có thể ngửa mặt nằm thẳng, lúc này cho dù có nằm nghiêng hay nằm thẳng thì thanh kiếm đều sẽ bị cộm.

Đi vào giấc ngủ đi.

Để cảnh trong mơ chặn đứng những suy nghĩ xấu xa đó.

Mang trong lòng ý nghĩ như vậy, Gerd nhắm mắt. Cho dù là xảy ra tình huống tồi tệ đi chăng nữa thì kỵ sĩ đều có thể đi vào giấc ngủ một cách suông sẻ, thế nhưng hôm nay lại không. Vất vả lắm mới có thể ngủ ngon, thì bóng dáng của công chúa lại hiện lên trong giấc mơ của anh, viễn cảnh hệt như hôm qua, nhưng khác một chút, chỉ là lúc công chúa chạm vào thanh kiếm của Gerd, Gerd ôm lấy công chúa bé nhỏ lên, đè lên trên tường, dùng kiếm mà đâm xuyên nàng.

Công chúa cầu xin anh tha thứ, nàng đang đổ máu, tựa khóm hoa hồng đang bị nghiền nát mà rơi xuống nền tuyết trắng.

Nhìn thấy con mồi đang cầu xin tha thứ, chỉ làm cho chàng thợ săn càng thêm hưởng thụ quá trình này, hung hăng đem thanh kiếm đẩy mạnh vào người nàng.

Hệt như đối xử với kẻ địch, hệt như đối xử với một tên phản đồ, lại tựa như đối xử với ma quỷ. Gerd hoàn toàn không ý thức được mình đang làm ra chuyện xấu xa đến nhường nào, trong mơ hệt như một con dã thú đang làm việc theo bản năng mà thôi.

Đừng bàn luận về chuyện đạo đức và nhân tính với dã thú, căn bản là trong thân tâm bọn chúng không hề tồn tại khái niệm này, bọn chúng sẽ không bao giờ trung thành, chỉ biết đem con mồi cắn xé thành từng mảnh nhỏ.

* * *

Sau đó Gerd chợt tỉnh lại.

Anh kinh hoảng đến mức ngồi dậy, nhìn thấy bên ngoài vẫn đang im lặng, chắc hẳn công chúa cũng đã đi ngủ, nhưng mà kỵ sĩ cho dù thế nào cũng đều không thể ngủ được.

Có lẽ anh phải đi lau kiếm một chút.

Nghĩ như vậy, Gerd trầm mặc một lúc lâu, vừa mới thanh tỉnh lại từ cảnh trong mộng ác liệt kia, chú chó trung thành vẫn còn mang theo chút thú tính, vì thế Gerd quyết định làm theo bản năng, anh cầm lấy sợi tóc dài kia của công chúa, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua lúc công chúa nhẹ nhàng ôm lấy mình, nàng tựa vào trước ngực anh.

Cái loại xúc cảm này.

Gerd sẽ nhớ mãi cho đến khi vùi thây xuống lòng đất.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, một bên vừa nhớ lại, một bên lại cảm giác có chút thống khổ, xen lẫn một chút biếи ŧɦái và sung sướиɠ về chuyện đã trải qua. Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng, khác hẳn với hiện thực, Gerd còn nhớ lại mùi hương trên người công chúa, quả thực làm cho người khác phát điên.

Anh thậm chí còn ngửi được cả mùi bạch xạ hương, phảng phất như công chúa đang đứng trước cửa vây, ngay sau đó người sẽ đẩy cửa ra và nhào vào l*иg ngực anh, rơi lệ mà cầu xin anh làm bạn cùng người.

Không.

Hình như chuyện này cũng không chỉ là ảo giác.

"Ơ?"

Gerd nghe được bên ngoài cửa truyền đến âm thanh ngây thơ của công chúa: "Ngươi đang làm gì vậy, Gerd?"