Ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng quân trướng, người nằm dưới mặt đất vẫn không động đậy.
Một người đứng gần đó cẩn thận tiến về phía trước, đưa ngón tay dò xét chóp mũi gã, một giây sau như bị điện giật rụt trở về.
"Chết..."
"Chết thật rồi!"
Tạ Bất Phùng chỉ dùng một tay đã bóp chết gã!
Ánh sáng lạnh nổi lên trên lưỡi đao chiếu sáng khuôn mặt của Tạ Bất Phùng nhưng thiếu niên chỉ lo lau dược ngọc, không hề ngước mắt lên.
Những binh lính còn ngủ say vừa rồi đều tỉnh táo lại hết, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tạ Bất Phùng rồi bất giác lui về phía sau.
Giờ này khắc này, thiếu niên trước mắt không còn là "hoàng tử Ung Đô" kia nữa mà đã trở thành Tu La còn sống chân chính.
Sau nửa chén trà vài quan quân và binh sĩ đã được dẫn tới quân trướng, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy gã lính trợn tròn mắt nằm dưới đất, ngay cả người đã quen với sinh tử trên sa trường cũng không khỏi chấn động.
"Ngươi... Dựa theo quân..." Lời răn dạy còn chưa nói ra miệng, thiếu niên lau dược ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Ta gϊếŧ hắn." Vẻ mặt Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh nói.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía góc quân trướng, có một bọc đầy đồ đạc đang lẳng lặng ở nơi đó.
Hắn thờ ơ quấn dược ngọc lên cổ tay, khẽ cười nói: "Theo quân pháp, kẻ đào binh sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức."
“......”
Nghe được lời của hắn, mọi người lúc này mới như bừng tỉnh từ giấc mộng nhìn về phía góc kia.
Hành lý đã được sắp xếp xong, người đó còn mặc quần áo dày... đúng là dáng vẻ chuẩn bị chạy trốn xuyên đêm.
Cả người thiếu niên chìm sâu trong bóng tối còn một nửa bị ánh đèn chiếu sáng, làm cho người ta khó có thể phân biệt rõ vẻ mặt của hắn bây giờ ra sao.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng ra ngoài quân trướng. Chân hắn chậm rãi lướt qua cổ tay của xác chết.
Cuối cùng chỉ ném xuống một câu: "Huống chi, gã còn muốn trộm thứ không nên trộm."
Tạ Bất Phùng nói không sai, điều đầu tiên trong chiến luật của Vệ Triều chính là đào binh sẽ gϊếŧ ngay lập tức.
Nhưng trước hắn... chưa có một ai thực sự làm chuyện này.
Hơn nữa, cho dù có lý thì hắn cũng không thể như không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp đi ra khỏi quân trướng.
Nhưng sự thật là, không ai ở đây dám ngăn cản Tạ Bất Phùng.
Thậm chí quan quân vừa được đưa tới đây cũng bất giác lùi lại một bước——
Vài năm trước hắn đã từng vào cung gặp hoàng đế một lần, nhưng mà cho dù là cửu ngũ chi tôn trên ngự toạ cũng chưa từng có khí thế như Tạ Bất Phùng bây giờ.
Gió lạnh nơi biên cương làm rối tung mái tóc dài xoăn của thiếu niên, cũng thổi tới tiếng vó ngựa đến từ phương nam.
Trấn Trường Nguyên cách Ung Đô không xa, không ít tiếp tế trọng yếu trong thời chiến đều được vận chuyển trực tiếp từ nơi đó đến.
Tạ Bất Phùng vốn đã thích ứng với cuộc sống một mình, nhưng lúc này hắn cảm thấy vô cùng cô đơn.
Thiếu niên tìm một chỗ tránh gió ở ngoài quân trướng, chậm rãi ôm đầu gối ngồi xuống.
Mặt trời mọc lên từng chút một từ phía bên kia sa mạc, bầu trời cũng bị nhuộm một màu đỏ nhạt.
Tiếng kèn buổi sáng còn chưa kịp vang lên, Tạ Bất Phùng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên tai.
Thiếu niên ngước mắt lên nhìn thấy một người xa lạ mặc chiến giáp đứng ở trước mặt hắn.
Trên cánh tay người tới quấn một dải ruy băng màu đỏ đại biểu cho thân phận... Hắn hẳn là binh lính phụ trách vận chuyển tiếp tế từ Ung Đô tới.
"Đại điện hạ, những thứ này đều là Lan phi nương nương bảo ta đưa tới, xin ngài kiểm tra trước một lần xem có thiếu sót gì không."
Người tới ôm quyền hành quân lễ với Tạ Bất Phùng, nói xong bèn dỡ một cái rương gỗ từ trên xe ngựa xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn, nói lại lần nữa với Tạ Bất Phùng, "Nếu có gì thiếu sót thì trước buổi trưa hôm nay ngài có thể đến doanh địa phía đông tìm ta, đưa tin về Ung Đô. ”
Sợ dừng lại quá lâu khiến người ta chú ý, hắn nói xong không chờ Tạ Bất Phùng trả lời đã vội vã rời khỏi nơi đây.
Thiếu niên khựng lại rồi chậm rãi đứng dậy tiến lên mở rương ra, hòm gỗ không lớn, nhưng được thu gọn rất cẩn thận. Bốn bên rương đều dùng áo bông lót xuống, ở giữa kẹp các loại thuốc trị thương.
Nhìn đến đây, ngón tay Tạ Bất Phùng chợt khựng lại.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc hẳn, chính là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày.
Mặc dù nơi này được che gió nhưng cơ thể Tạ Bất Phùng vẫn run rẩy. Hắn nên thay áo bông mới đúng, nhưng mà tay thiếu niên lại cố chấp lướt qua mấy thứ này, rơi xuống bình sứ.
Lòng hắn chợt bối rối, dừng lại trên bình sứ một lúc lâu, mới cầm lấy thứ kia lên.
...... Những loại thuốc này có phải do mẫu phi nhờ Văn Thanh Từ chuẩn bị không?
Có phải y vẫn lo lắng cho mình không?
Mặc dù lúc ở trên thuyền hắn chẳng thèm nhìn lấy thuốc trị thương của Văn Thanh Từ một cái, nhưng bây giờ một loại cảm xúc gọi là " chờ mong " lan tràn trong lòng Tạ Bất Phùng.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ xoay chiếc bình sứ trong tay.
Sau một khắc, chữ dày đặc trên bình rơi vào trong mắt Tạ Bất Phùng.
...... Hắn ở Thái Y Thự bên cạnh Văn Thanh Từ hơn nửa năm, đã khắc ghi chữ của Văn Thanh Từ vào tận đáy lòng từ lâu.
Tạ Bất Phùng liếc mắt một cái đã nhận ra: chữ trên bình sứ không phải là bút tích của Văn Thanh Từ.
Đây đại khái là Lan phi nhờ thái y nào đó viết.
Ngón tay thiếu niên thoát lực, bình sứ trong nháy mắt rớt ra khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống áo bông thật dày.
Một cảm giác mất mát khó tả bao trùm lấy hắn.
Qua một lúc lâu, Tạ Bất Phùng mới lấy áo bông trong hòm gỗ ra. Gió lạnh thổi qua, hắn chợt ngửi thấy một mùi thơm đắng thoang thoảng.
Thiếu niên vô thức nắm chặt áo bông trong tay, ý đồ tìm manh mối, xác minh suy đoán của mình. Nhưng rồi, đầu ngón tay chạm vào một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc.
—— Dược ngọc màu lam nhạt bị ánh nắng ban mai chiếu rọi vô cùng trong trẻo.
Tạ Bất Phùng tựa vào cạnh doanh trướng, ngửa đầu tự giễu khẽ cười, trong lòng sinh ra cảm giác chua xót khó tả.
...... Đến tột cùng là mình đang chờ mong cái gì?
Đừng tự mình đa tình nữa.
Y đối với ai cũng như vậy, mình không phải là người đặc biệt.
Văn Thanh Từ sao có thể tốn nhiều công sức vì một con thỏ như vậy chứ?
......
Có tòa trạch viện ngoài cung che chở, thời gian gần đây Văn Thanh Từ thường xuyên xuất cung hoạt động.
Y ở lại trong phủ trạch của mình một thời gian rồi sẽ đổi sang một chiếc xe ngựa khiêm tốn, đi tới y quán ở một góc của Ung Đô.
Xe ngựa khẽ lắc lư, Văn Thanh Từ nhắm mắt lại, cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Sau khi trở về Ung Đô, y đã tìm hiểu thêm về hương đạo. Theo Văn Thanh Từ biết, hương tròn thêm chất kết dính không giống với hương triện thông thường, thời hạn sử dụng ngắn hơn một chút.
Nói chung, thời gian sử dụng tối ưu chỉ là một năm.
Đảo mắt mình tiến cung đã hơn nửa năm, nếu như nói hương tròn này thật sự là do nguyên chủ làm, như vậy chẳng mấy chốc sẽ hết hạn cùng lúc, không thể sử dụng được nữa.
Nếu người hạ độc còn muốn tiếp tục, như vậy hắn hẳn là sẽ đến bổ sung sớm.
Địa điểm "bổ sung" này, xác suất lớn có liên quan đến y quán ở Ung Đô, dù sao đây cũng là nơi có thể liên lạc với Thần Y cốc trực tiếp nhất.
Trong khoảng thời gian này, Văn Thanh Từ tới y quán rất nhiều lần,
Y đã sớm khắc sâu trong đầu phong cảnh ven đường cùng với thời gian cần thiết cho chuyến đi này.
Đoán chừng sắp tới đích, Văn Thanh Từ bèn mở mắt, nhưng mà ngay sau đó xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cách vách xe y nghe được, gã sai vặt chạy xe thoáng giật mình hỏi: "Tô cô nương, sao cô lại ở đây? ”
"Ta tới tìm Văn thái y."
"Cái này..." Gã lái xe có hơi khó xử.
Đang lúc gã do dự phải nói như thế nào, rèm xe đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.
Bất tri bất giác đã đến cuối hạ đầu thu, ánh mặt trời Ung Đô cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Ánh sáng chiếu lên bộ đồ màu xanh nhạt trong nháy mắt làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt của Văn Thanh Từ, khiến y bớt lạnh lùng mà càng dịu dàng hơn.
Cho dù gần đây ngày ngày gặp mặt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, gã sai vặt chạy xe cũng phải sửng sốt.
Y quán nằm ở ngõ sau, xung quanh không có nhiều người qua lại.
Mắt thấy sắp tới đích, Văn Thanh Từ bèn đi xuống xe ngựa.
Thiếu nữ đứng đối diện y, hai gò má theo đó mà nổi lên màu đỏ nhạt.
Nàng sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ ra Văn Thanh Từ đã không còn chỉ là một thái y nữa.
"Dân nữ Tô Vũ Tranh bái kiến Hàn Lâm đại nhân."
Thiếu nữ mặc một đồ xanh lơ khẽ cười với y, hơi gật đầu hành lễ. Nói xong còn chớp chớp đôi mắt tròn như nai con, đi tới chỗ Văn Thanh Từ.
"Tô cô nương chớ khách khí như thế, cứ đối xử với ta như một thái y là được rồi" Văn Thanh Từ hỏi nàng, "Không biết Tô cô nương tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng sao? ”
Từ sau khi Văn Thanh Từ lừa bịp đưa Tạ Bất Phùng ra biên quan, Lan phi không thường xuyên tới tìm y như trước kia nữa.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Vũ Tranh, Văn Thanh Từ thật sự có hơi giật mình.
Chỉ thấy cô gái cắn cắn môi, bỗng nhiên đảo mắt nói với Văn Thanh Từ: "... Thời gian gần đây ta đã nghe rất nhiều tin đồn liên quan đến Văn Thái Y, nhưng ta tin rằng ngài không phải là người như vậy. ”
Văn Thanh Từ: "..."
Nói xong, Tô Vũ Tranh liền cảm thấy không ổn, những tin đồn đó chẳng phải chuyện hay... Cũng không biết Văn Thanh Từ nghe mình nhắc tới chuyện này có giận hay không.
Cũng may, Văn Thanh Từ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Y chậm rãi quay đi, ngước mắt nhìn về phía y quán cách đó vài thước.
Con đường này là đường một chiều, mà vừa rồi dọc theo đường đi, Văn Thanh Từ cũng không nhìn thấy xe ngựa nào khác.
Cho nên nói Tô Vũ Tranh mới vừa rồi ở đây ôm cây đợi thỏ chờ mình hay sao?
Nhưng tại sao cô ấy biết mình sẽ đến đây...
Thân là một thái y, Văn Thanh Từ xuất hiện ở y quán cũng không có gì kỳ quái. Nhưng y quán trước mắt này quá tầm thường, chỉ dựa vào suy đoán thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn canh ở chỗ này.
Mỗi lần Văn Thanh Từ trở về nơi này đều rất lẳng lặng. Theo lý mà nói, Tô Vũ Tranh tuyệt đối không thể biết tới sự tồn tại của y quán này.
Ngay khi sắp đi vào y quán, Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng bước, giống như tùy ý cười nhìn Tô Vũ Tranh: "Không biết Tô cô nương sao lại biết ta muốn tới đây? ”
"Cái này hả " Tô Vũ Tranh không nghĩ nhiều, nàng trả lời thẳng, "Trước đây có nghe cô nhắc tới một lần, nói y quán này thuộc về Thần Y cốc, cho nên ta tới muốn đến thử vận khí. ”
Cô?
Nghe được một chữ này, Văn Thanh Từ nháy mắt nắm chặt lòng bàn tay. Cô của Tô Vũ Tranh chẳng phải là Lan phi sao?
...... Sao Lan phi biết được gian y quán này có liên quan đến Thần Y cốc? Nếu như mình không hiểu sai, hẳn là ngay cả Hoàng đế cũng không biết tới sự tồn tại của y quán này.
Tô Vũ Tranh nói một câu vô tâm, tựa hồ trong lúc vô tình lại đẩy Văn Thanh Từ về hướng chân tướng.
Văn Thanh Từ vốn chỉ muốn hàn huyên vài câu với nàng rồi mượn công việc bề bộn nói lời tạm biệt với đối phương.
Nhưng nghe đến đây, trong lòng y lại thay đổi một tính toán khác.
“...... Đúng là như thế, "Văn Thanh Từ hơi khựng lại, y giấu đi nghi hoặc trong lòng, trực tiếp thừa nhận sự việc, cũng cười xoay người nói với Tô Vũ Tranh, "Tô cô nương nếu là không có việc gì thì không ngại vào uống chén trà rồ hẵng đi. ”
Nói xong bèn dẫn đối phương vào trong y quán.
Phía sau tiểu viện có một phòng trà, Mỗi lần Văn Thanh Từ đến y quán, đều nghỉ ngơi ở đây.
Trong phòng trà chất một đống đồ —— đều là do sư huynh y nhờ người mang đến từ trong cốc.
Trong đó có dược liệu quý hiếm, các loại thuốc bổ, còn có trà do chính hắn rang.
Ông chủ y quán làm tròn thì cũng có thể coi như người Thần Y cốc.
Văn Thanh Từ tán gẫu vài câu với ông mới biết được, bất kể là lão cốc chủ quá cố hay là sư huynh của nguyên chủ thì đều đổi xử với y tốt vô cùng.
Trà trắng nổi trong chén sứ có mùi thơm đắng của thảo dược. Tô Vũ Tranh nhấp một ngụm nhỏ, không khỏi nhíu mày.
Nhưng Văn Thanh Từ lại giống như không phát hiện ra vị đắng trong đó, nhẹ nhàng thưởng thức hương trà.
Y không hỏi Tô Vũ Tranh tại sao Lan phi biết được gian y quán này có liên quan đến Thần Y cốc mà là dừng lại một lát, rũ mắt khẽ cười hỏi nàng: "Không biết Tô cô nương đã nghe được lời đồn gì liên quan đến ta? ”
Nói xong, tầm mắt Văn Thanh Từ không tự chủ được rơi vào đôi mắt màu hổ phách của người đối diện. Khác với Lan Phi, Tô Vũ Tranh rõ ràng là một người không giấu được lời nói của mình.
Văn Thanh Từ tính Tô Vũ Tranh, truyền lời của mình tới bên tai Lan phi.
Chờ nàng chủ động tìm mình.
Tô Vũ Tranh nhìn thấy, đôi mắt đen lưu ly của Văn Thanh Từ không còn bình tĩnh như thường lệ, ngược lại lộ ra vài phần hoài niệm xa lạ và…còn có cả nỗi buồn.
Thiếu nữ khựng lại, nắm chặt chén trà trong tay, nhẹ giọng nói ra tất cả những chuyện mình nghe được ra.
Ý cười trên mặt Văn Thanh Từ cũng theo đó càng ngày càng nhạt.
------------------------------
Ngay cả chính Tạ Bất Phùng cũng không ngờ, trời sinh hắn đã thuộc về chiến trường.
Có lẽ ngay từ đầu Bắc Địch chỉ là muốn cướp đoạt chút vật tư như trước kia, vượt qua năm khó khăn sau thảm họa trắng này.
Nhưng quân đội Vệ triều vô lực, lại thúc giục dã tâm của bọn họ bành trướng lên.
Đánh hạ một tòa trấn Trường Nguyên hiển nhiên không thể khiến chiến ý trong lòng bọn họ thoả mãn.
Sau khi Tạ Bất Phùng đến trấn Trường Nguyên chưa được mấy ngày, chiến tranh chân chính đã bắt đầu.
Vừa tới tối tiếng quân hiệu đã vang lên.
Binh mã của Bắc Địch lao ra khỏi cửa thành, hướng về vị trí đóng quân của Vệ Triều.
Tạ Bất Phùng nghênh đón trận chiến đầu tiên ở Quảng Trì doanh.
Quân đội Vệ triều nhiều năm qua lơ là huấn luyện, tố chất quân sự của tướng lĩnh cũng không cao, mà bắc Địch bên kia từ trước đến nay luôn áp dụng đường lối thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.
Bởi vậy trận chiến này song phương đánh không có quy tắc, hoàn toàn là lấy cứng đối cứng.
Ung Đô vẫn còn nóng, nhưng không khí ở biên cương lạnh lẽo vô cùng. Cơn gió lạnh mang theo những mảnh cỏ xanh lướt qua má Tạ Bất Phùng.
Chiến mã của Bắc địch có vóc dáng thấp bé nhưng cực kỳ cơ động, không những di chuyển rất nhanh mà còn cực kỳ linh hoạt.
Đó chắc chắn là một sự tồn tại giống như cơn ác mộng trên chiến trường..
Nhưng lòng Tạ Bất Phùng chẳng hề sợ hãi.
Trong khoảnh khắc cưỡi ngựa chạy về phía trước, trong lòng thiếu niên chỉ có một ý niệm ——
Gϊếŧ.
Tạ Bất Phùng khẽ nở nụ cười, hắn không nghĩ tới chuyện mình có thể sống sót trở về Ung Đô, hiện tại chỉ muốn mang thêm vài người chôn cùng.
"... Tạ Bất Phùng điên rồi sao?"
"Sao hắn chạy nhanh thế!"
Binh lính Quảng Trì doanh cơ bản lên chiến trường chỉ có chịu chết, sau khi khai chiến, trong lòng binh lính ít nhiều cũng có chút sợ hãi không cam lòng. Bọn họ không tự chủ được mà thả chậm tốc độ ngựa chạy, bởi vậy liền tôn lên sự điên cuồng càng lúc càng nhanh của Tạ Bất Phùng.
Ngựa có linh tính, nương theo một tiếng hí, những chiến mã khác vốn chậm rãi đi theo phía sau cũng đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Tình thế bỗng nhiên mất khống chế.
"Bọn chúng sao thế?"
"Không... Không biết..."
Trong đội ngũ của Bắc Địch có binh lính không kìm được thì thầm bàn tán.
Mặc dù khoảnh khắc tiếp theo đã bị ánh mắt của tướng lĩnh cắt ngang, nhưng sự khác thường xuất hiện đột ngột vẫn làm bọn họ phân tâm.
Ngay sau đó, con chiến mã màu đen kia dẫn theo binh lính Quảng Trì doanh chạy tới như bóng ma.
Trong quân đội được tự do lựa chọn vũ khí sử dụng. Đã đến thời khắc sinh tử, Tạ Bất Phùng đã chẳng thèm để ý đến chuyện võ công của mình có thể bại lộ hay không. Hắn chọn một thanh trọng kiếm nắm chặt trong tay, lao thẳng về phía đội ngũ của Bắc Địch.
Trận đầu tiên, Tạ Bất Phùng hoàn toàn không bận tâm đến chiến cuộc hay là kết quả. Dưới sự thống trị của sát ý, hắn hành động hoàn toàn dựa theo bản năng.
Chiến trường vốn đã ồn ào, tràn ngập âm thanh của binh lính và áo giáp va chạm với nhau, vào trong Tạ Bất Phùng thì càng hưng phấn.
Gϊếŧ chóc thả những ý tưởng xấu trong trái tim con người. Sinh ra cùng với ác niệm, còn có một dòng ý nghĩ không ngừng sợ hãi.
Lãnh thổ Bắc Địch có diện tích rất lớn, bao quanh Vệ Triều theo hình bán nguyệt ở phía Bắc.
Một phần Túc Châu nơi Tạ Bất Phùng từng ở cũng giáp với lãnh thổ Bắc Địch, ngôn ngữ hai bên có phần giống nhau.
[Chạy nhanh]
[Cách xa người cầm trọng kiếm này đi!]
Tạ Bất Phùng chậm rãi nở nụ cười, hắn chợt nhận ra mình thích nghe những âm thanh đầy sợ hãi này.
Trận chiến này vốn đã đánh loạn xà ngầu, càng đừng nói đến Tạ Bất Phùng đã xâm nhập vào trong địch, không ai có thể chỉ huy hắn.
Thiếu niên dứt khoát để mặc bản thân, đi về phía trước theo những thanh âm sợ hãi kia.
Những người vốn e ngại Tạ Bất Phùng phát hiện, một giây trước mình còn đang cầu nguyện hắn đi xa, một giây sau thiếu niên liền giống như quỷ mị chạy tới bên người, tiếp theo vung trọng kiếm...
Người sợ chết vốn sẽ không dùng hết toàn lực, động tác của Tạ Bất Phùng không hề bị cản trở.
Kinh khủng nhất chính là không biết có phi tiễn đâm vào vai hắn từ khi nào, máu lập tức chảy ra từ nơi đó. Thế nhưng thiếu niên chẳng hề nhíu mày, thậm chí ngay cả động tác cũng không hề đình trệ.
Binh lính của Bắc Địch không biết hắn là ai, cũng chưa từng nghe qua truyền thuyết liên quan đến hắn. Trong mắt bọn họ, thiếu niên này không biết đau tựa như sát thần tại thế.
Cùng với tiếng hí và tiếng thét chói tai của chiến mã, từng đối thủ ngã xuống dưới kiếm của hắn, trở thành thi thể.
Bầu không khí sợ hãi lập tức lan rộng.
Tạ Bất Phùng giống như là một con chim ưng ngửi được mùi máu tươi, hoàn toàn lâm vào kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ chóc.
Về sau, bên cạnh hắn cơ hồ hình thành một vòng chân không, không ai dám tới gần.
Ưu thế duy nhất của quân đội Vệ triều là đông người. Hôm nay chịu ảnh hưởng của Tạ Bất Phùng, đội ngũ Vệ triều vốn hoàn toàn ở thế phòng thủ, loáng thoáng sinh ra chút biến hóa và chiến ý.
Đến cuối cùng tình hình chiến đấu lại khác với tưởng tượng của mọi người ——
Đội ngũ Bắc Địch vốn không thể cản nổi lui về trấn Trường Nguyên, trận chiến này Vệ triều thế mà lại đạt được thắng lợi!
Quân hiệu vang lên, lúc trở về doanh trại, tất cả mọi người tự giác nhường đường cho Tạ Bất Phùng. Bộ giáp bạc mới toanh trên người thiếu niên trẻ đã mất đi màu sắc ban đầu.
Nó hoàn toàn bị máu tươi thấm ướt —— có kẻ địch, cũng có của chính Tạ Bất Phùng.
Trận này Tạ Bất Phùng đánh quá điên cuồng cùng chói mắt. Dáng vẻ trọng kiếm vung lên giữa không trung khắc ở trong lòng mọi người. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ấy, không ai có thể xóa đi vinh quang và chiến công của Tạ Bất Phùng.
Vệ triều kế thừa chế độ cũ của tiền triều.
Thiên hạ tiền triều là do thông qua những trận chiến liên tiếp trăm năm trước, bởi vậy năm đó đã lập ra chế độ quân công vô cùng nghiêm khắc.
Sau khi thu dọn chiến trường xong, một sự thật đáng sợ bày ra trước mặt tướng quân trong quân trướng —— Tạ Bất Phùng đã lập được chiến công trong trận chiến này.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay tướng quân toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Chuyện Tạ Bất Phùng truyền về Ung Đô, có lẽ sẽ khiến hoàng đế tức giận hơn cả chuyện đánh bại trước đây.
......
Sa mạc lập tức trở nên yên tĩnh, nhưng chỉ trong nửa canh giờ, đội hậu cần đã dọn dẹp chiến trường, sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vất vả lắm mới có được một trận thắng lợi, binh lính bắt đầu hoan hô chúc mừng, nhưng Tạ Bất Phùng lại chẳng hề hứng thú với việc này.
Hắn không ngờ trận chiến đầu tiên mình trải qua cứ thế chấm dứt, mà chính hắn...vẫn còn sống sót.
Tạ Bất Phùng mang theo một bầu rượu, đi đến ngồi xuống bên dòng suối. Vừa uống chưa được hai ngụm, bên cạnh thiếu niên đã vang lên một tiếng vang nhỏ.
- Một con cừu cô đơn cũng đến uống nước suối.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cừu non năm đó mà hắn cũng từng nhặt theo cách này.
"Lại đây."
Thiếu niên đặt vò rượu sang một bên, sờ sờ đầu cừu non. Xúc cảm mềm mại lại ấm áp, đột nhiên làm cho hắn lại một lần nữa nghĩ đến người kia vào một buổi chiều chạng vạng ở Ung Đô.
Tạ Bất Phùng không khỏi ôm chặt, bởi vì dùng sức quá lớn, không quá mấy giây con cừu trong ngực hắn đã điên cuồng giãy dụa bởi vì đau đớn.
Thiếu niên cuối cùng cũng đưa mắt nhìn nó rồi từ từ buông tay ra.
Con cừu vùng vẫy bỏ chạy sang bên kia dòng suối.
Thiếu niên nhìn hoàng hôn ở phương xa, chậm rãi híp mắt. Ngay tại giờ khắc này, trong lòng Tạ Bất Phùng đột nhiên sinh ra một ý niệm khác trong đầu.
—— Gϊếŧ về Ung Đô.
Một khi ngọn lửa do ham muốn khơi dậy đã bùng lên thì không thể dập tắt được. Gϊếŧ chóc và thắng lợi mang đến kɧoáı ©ảʍ, kích hoạt trái tim vốn đã chết lặng của Tạ Bất Phùng.
Hắn đột nhiên ý thức được, mình vốn không nên chờ, mà là nên đi đoạt mới đúng!
*
Không đến hai ngày, chiến báo của Trấn Trường Nguyên đã truyền về Ung Đô. Đi cùng với đó còn có tin Tạ Bất Phùng được khen thưởng.
Sau khi nghe chiến báo, tất cả mọi người đều lâm vào khϊếp sợ ngoại trừ Văn Thanh Từ.
"Ngươi nói cái gì?!" Người đàn ông trên long ỷ trợn tròn mắt, đột nhiên không khống chế được ho khan, qua một lúc lâu mới dùng giọng nói khàn khàn nói, " Đưa chiến báo cho trẫm xem! ”
"Vâng, bệ hạ..." Bàn tay của người đưa tin run rẩy.
Văn Thanh Từ vốn đứng ở bên cạnh lùi lại nhường chỗ, y làm bộ không thèm để ý thu thập hòm thuốc, đồng thời qua khoé mắt nhìn thấy ——
Hoàng đế đang đọc chiến báo rất nhanh, mỗi lần đọc một chữ, sắc mặt lại kém thêm một phần. Đến cuối cùng hoàng đế lại nặng nề đặt tay lên trán.
Lão hít sâu một hơi, lấy phù thuốc hoa bìm bìm mang theo bên người nuốt xuống. Nhưng một giây sau đã mất khống chế được ho lên: "Khụ khụ khụ... Hiền công công..."
Lão thái giám lập tức đưa khăn lụa lên.
Lúc này hoàng đế ho khan còn nghiêm trọng hơn trước, khi mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, trên khăn lụa màu vàng tươi sáng đã có điểm máu loang lổ.
Nỗi sợ chết và thất bại ập đến ngay lập tức.