Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 46: Xác định

Toàn thân Bạch Xuyên ngẩn ra, lắp ba lắp bắp ấp úng hỏi: “Vừa rồi, là ai giúp tôi thay quần áo thế?” Anh không thể nói ra cảm giác trong lòng được, quá phức tạp rồi.

“Trừ tôi ra thì còn có ai?” Tương Vân buồn cười khi thấy Bạch Xuyên căng thẳng như vậy, mà hoàn toàn không nhận ra bản thân thật giống như một cô gái lưu manh lợi dụng người ta, còn lớn tiếng nói: “Dù sao thì tối hôm trước tôi cũng thấy cả rồi, nhìn thêm lần nữa chẳng chẳng sao. Với lại, người thiệt thòi là tôi chứ không phải anh, anh lo lắng như vậy làm quái gì?”

“Không phải...” Bạch Xuyên còn muốn giải thích một câu, nhưng mà lời đến bên khóe miệng lại không tài nào thốt ra được. Chuyện hiện tại còn có thể giải thích gì nữa? Giải thích còn có ích sao?

Nhiều lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, cuối cùng anh gian nan bật ra một câu: “Em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Tương Vân nhướng mày nhìn Bạch Xuyên: “Chịu trách nhiệm thế nào?”

“Tôi, tôi về đội sẽ lập tức viết đơn xin kết hôn. Phải rồi, em cho tôi địa chỉ nhà em đi, trong bộ đội phê duyệt đơn xin kết hôn thì phải điều tra hoàn cảnh gia đình em, chỉ cần không phạm phải sai lầm đặc biệt nghiêm trọng thì sẽ duyệt đơn của tôi.” Bạch Xuyên ngay thẳng trả lời.

Bàn tay đang bưng cốc của Tương Vân mềm nhũn, suýt chút nữa đã hất nước nóng trong cốc tráng men lên người mình.

Cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, tỉnh táo lại rồi điềm tĩnh lên tiếng: “Anh đừng nóng vội, kết hôn không phải chuyện nhỏ, cũng không phải trò trẻ con. Chúng ta không có cơ sở tình cảm gì đã tùy tiện kết hôn, lỡ như sau này phát hiện không sống chung với nhau được thì phải làm sao? Với tính chất thân phận này của các anh, ly hôn rất khó khăn đúng chứ? Anh cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì đó, tôi từng học y học, ở trong mắt bác sĩ, bệnh nhân chính là bệnh nhân, giới tính là gì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc bác sĩ cứu người. Tôi sợ anh bị cảm, nên lúc thay quần áo cho anh cũng hoàn toàn không có lòng dạ khác, anh cứ xem như bản thân là một miếng thịt lợn 1m8 là được.”

Bạch Xuyên: “...”

“Không có cơ sở cảm tình thì có thể bồi dưỡng, tôi thật sự thích em, em không giống những người khác. Đương nhiên, nếu em không thích tôi, vậy tôi nhất định sẽ không hại cả đời em.”

Lần này đến lượt Tương Vân im lặng.

Cô suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Nếu như kết hôn rồi, tôi còn cần ở lại đây làm ruộng không?”

Bạch Xuyên nở nụ cười: “Em muốn làm thì làm, không muốn làm ruộng thì có thể xin theo quân, vào ở trong khu nhà gia đình.”

Tương Vân gật gật đầu: “Vậy chúng ta bồi dưỡng tình cảm đi, đợi lúc nào chắc chắn muốn tiếp tục ở bên người còn lại, anh hãy viết đơn xin kết hôn. Anh để lại địa chỉ cho tôi, tôi muốn viết thư cũng phải có nơi để gửi thứ chứ.”

“Được, không thành vấn đề.”

Bạch Xuyên xoay người nhảy xuống giường lò, sau khi mang giày vào, anh nhìn quần áo của mình, mặt mày lộ vẻ bối rối: “Vậy quần áo này... Cứ hong khô ở chỗ em đi, bên chỗ tôi không nhóm lửa, không thể hong khô.”

“Được.”

Tương Vân vẫn đang suy nghĩ miên man.

Bạch Xuyên về phòng, lấy tiền và phiếu lương thực từ trong ba lô mình mang về ra, đếm một nửa tiền rồi xếp chung với chồng phiếu kia đưa cho Tương Vân.

“Tôi thấy lương thực của em không nhiều lắm, sau này có lẽ phải mua. Tôi để lại ít tiền và phiếu cho em, thiếu gì thì em cứ viết thư cho tôi.”

Lời nói của Bạch Xuyên chọc cho Tương Vân bật cười: “Anh không sợ tôi lấy tiền và phiếu của anh rồi, chốc nữa không thừa nhận quen anh, khiến anh mất cả tiền lẫn người à?”

“Mất thì mất thôi, con người cũng không thể sợ trước sợ sau được, nếu không thì không làm được chuyện gì hết. Lúc người xưa đập nồi dìm thuyền cũng không phải không suy nghĩ đến việc nồi hư rồi thì làm sao ăn cơm, thuyền chìm rồi thì làm thế nào chạy trốn sao? Tôi tin tưởng em.”

Tương Vân nhận lấy phiếu, đẩy tiền về cho anh: “Tôi quả thật thiếu phiếu, nhưng tôi có tiền, mẹ tôi cho tôi rất nhiều, tự anh giữ lấy đi.”

“Em giữ đi, đừng chê ít, đây là tấm lòng của tôi.”