Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 29: “Dưa” này có vẻ ngon đấy!

Thím Khiên Ngưu ý thức được bản thân lỡ miệng, vội vã sửa lời, giải thích: “Tiểu Tưởng à, thím cháu biết, Xuyên Tử là một đứa trẻ tốt, mặc dù ba mẹ nó không còn, nhưng không mấy người có năng lực như Xuyên Tử đâu! Thanh niên trai trẻ làm lính, hàng tháng lãnh hàng chục đồng tiền trợ cấp, nếu cháu đi theo Xuyên Tử, sau này tuyệt đối không cần lo ăn mặc đâu.”

Tưởng Vân: “... Thím nói đi đâu vậy, làm việc đi ạ.”

Dì Dắt Ngưu nóng nảy: “Tiểu Tưởng, cháu đây là không tin thím sao? Xuyên Tử là thím nhìn lớn lên, một thanh niên tốt như vậy thế nhưng ba mẹ không còn, không ai giúp đỡ. Nếu như thím giúp nó có được một mối nhân duyên tốt, ba mẹ nó ở dưới còn phải cám ơn thím nữa đấy, hơn nữa thím thật sự cũng không muốn nhìn bọn trẻ các cháu bị bỏ lỡ.”

“Tiểu Tưởng, cháu suy nghĩ một chút đi nhé? Nếu cháu đi theo Xuyên Tử vừa không cần phải làm ruộng nè, vừa còn có thể theo nó đi bộ đội nữa, không cần phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà làm việc, cháu không rung động chút nào sao?”

Tạ Vân nghĩ đến đêm qua lúng túng gặp mặt, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Thím Khiên Ngưu nhìn gương mặt đỏ bừng của Tưởng Vân như vậy thì vô cùng hài lòng: “Nhìn dáng vẻ này của cháu xem, rung động rồi chứ gì? Thím nói cho cháu biết nhá, trong thôn có rất nhiều cô gái lớn nhỏ coi trong Bạch Xuyên lắm đấy, nếu không phải do…” Thím Khiên Ngưu đột nhiên dừng lại, ấp úng cả buổi mới nói tiếp: “Chuyện tốt này cũng không đến lượt cháu đâu.”

"Nếu không phải là gì? Thím, có phải thím có chuyện giấu cháu không?” Tưởng Vân nhạy bén nắm bắt được “điểm nghi vấn”.

Thím Khiên Ngưu bĩu môi, nói: “Có gì mà giấu hay không giấu hả! Có hai nguyên nhân,, một là mệnh của Bạch Xuyên cứng rắn, lục thân duyên* quá mỏng manh, hơn nữa họ hàng cũng không nhiều, có ai lại muốn gả con gái mình cho một người con rể lục thân duyên cạn như vậy? Nhỡ đâu đứa con rể này khắc ba mẹ vợ, thì đây không phải tìm con rể, mà là tìm Diêm vương rồi.”

*Là một từ ghép, có nghĩa là không có nhiều duyên phận với những người thân như cha mẹ, anh em, vợ con…

“Vĩ nhân nói muốn bài trừ phong kiến, mê tín dị đoan, sao mọi người còn làm vậy?”

Thím Khiên Ngưu bị lời nói của Tưởng Vân làm cho nghẹn họng, sắc mặt tối sầm hơn rất nhiều: “Quy củ tổ tiên truyền từ đời này qua đời khác, quan niệm ăn sâu vào tâm trí, sao có thể ngày một ngày hai mà thay đổi được?”

“Còn nguyên nhân thứ hai chính là, trước đây sau khi Bạch Xuyên chôn cất ba mẹ xong có nói rằng, hiện giờ ba mẹ nó không còn nữa, sau này nó cũng sẽ không thường xuyên trở lại. Hơn nữa nó cũng đã nhờ chú Đại Thuyên hỏi thăm một chút, nếu có người nào bằng lòng mua nhà của nó thì nó sẽ bán cho. Đất ruộng cày xới là tài sản công của đội sản xuất, không có ai canh tác thì dĩ nhiên sẽ không được phân chia lương thực rồi.”

“Bạch Xuyên đã nói sau này không định trở về nữa, gả con gái cho nó chẳng phải là rảnh rỗi không có gì làm kiếm chuyện hay sao? Vất vả nuôi con gái khôn lớn, ai lại cam lòng gả con đi xa chứ? Sau này muốn gặp mặt con gái phải đi xa tám ngàn sao được? Cho nên, mặc dù Xuyên Tử rất ưu tú nhưng không phải là tiêu chuẩn con rể tốt mà người trong thôn lựa chọn. Về phần cô nàng góa chồng xinh đẹp không biết thân biết phận, sao Bạch Xuyên có thể thích được…”

Trong lúc nói chuyện, thím Khiên Ngưu còn quay sang phía Tây nhìn nhìn mấy lần, cũng không biết bà ấy đang nhìn ai nữa.

Tưởng Vân đoán, có lẽ góa phụ xinh đẹp mà thím Khiên Ngưu nói đến đang làm việc ở cánh đồng phía Tây.

Quào, “dưa” này có vẻ ngon đấy! Trở về cô phải “bắt chuyện làm quen” với mấy người dân trong thôn mới được! ≧◔◡◔≦