Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 17: Vĩ nhân kêu chúng ta phải phá bỏ phong kiến ​​mê tín

“Ai vậy ạ?"

“Là chú, Bạch Đại Thuyên đây!"

Tưởng Vân hơi ngạc nhiên, đứng dậy mặc áo khoác, xỏ giày ra khỏi nhà, mở chốt cửa sân, hỏi: "Đội trưởng, có chuyện gì vậy ạ?"

Cô hỏi xong mới nhìn thấy một nhóm người đứng sau lưng Bạch Đại Xuyên.

Bạch Đại Xuyên cau mày hỏi Tưởng Vân: "Vừa rồi có người nói nhìn thấy quỷ trong sân nhà của cháu? Có phải là thật hay không?"

Tưởng Vân đã hiểu được vì sao những người này lại đến tụ tập ở đây rồi.

Trong lòng cô chợt nảy ra ý nghĩ, nghiêm mặt nói: "Chú Bạch, chú không thể ăn nói lung tung được đâu! Vĩ nhân kêu chúng ta phải phá bỏ phong kiến

mê tín, sao có thể nhắc tới ma quỷ được? Huống chi, ai nói đã thấy trong nhà này của cháu có ma? Cháu ở ngay tại bên trong, có nhìn thấy gì đâu."

Bạch Đại Thuyên vừa nghe Tưởng Vân nói tới vĩ nhân, cũng không quan tâm lắm.

Cho dù trong nhà thực sự có chuyện ma quái, cũng không thể náo loạn lên đầu của ông ấy được, ông ấy hoảng sợ gì chứ?

Điều ông ấy đang lo là thanh niên trí thức Tưởng sẽ sợ hãi chuyện ma quái trong nhà này.

Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch lớn gan của Tưởng Vân, ông ấy không khỏi hoảng hốt.

Hoàng đế còn không gấp thì mắc gì thái giám lại phải vội?

“Ôi trời, chắc là nhìn lầm rồi, ánh mắt của Cẩu Tử không được tốt lắm, có thể là do nhìn nhầm thôi. Cháu cứ an tâm ở đây đi, nếu có chuyện gì rồi nói sau." Bạch Đại Thuyên khoát tay áo với mấy người phía sau: "Giải tán, giải tán hết đi."

Bạch Mẫn từ chỗ ở của thanh niên trí thức đi theo mấy người thanh niên trí thức cũ sang đây để góp vui, vẫn còn ở lại đây chưa đi. Cô ta tin vào những chuyện quỷ thần, nếu không làm sao giải thích được chuyện cô ta đã xuyên về đây chứ?

Về chuyện Tưởng Vân sống ở trong nhà này, cô ta cũng đã hỏi qua đám thanh niên trí thức cũ.

Vào tháng hai năm ngoái, chủ của căn nhà này đã bị khói của bếp than trong nhà hun mà chết. Hai vợ chồng đều qua đời, cũng là do hàng xóm phát hiện hai ngày nay không nhìn thấy người nào, cho nên mới đẩy cửa vào nhà tìm người thì mới phát hiện bọn họ đã chết rồi.

Bạch Mẫn nghĩ, trên đời này nào có tin đồn nào vô căn cứ đâu? Không có lửa thì làm sao có khói chứ? Nếu như trong nhà này không có chuyện quỷ thần, thì sao người kia có thể nói đã nhìn thấy quỷ ở đây?

Nghe nói người kia khi nhìn thấy quỷ đã bị dọa đến ngất xỉu.

“Tưởng Vân, hay là cô cứ chuyển đến khu thanh niên trí thức ở đi, chúng ta chịu chật một chút, cũng có thể ở được mà. Nếu không tôi và Trương Xuân Hoa chuyển tới đây cũng được."

Trương Xuân Hoa vẻ mặt khẩn trương đi theo phía sau Bạch Mẫn, không muốn chuyển đi: "Đừng! Đừng! Đừng! Mọi người đều nói ở trong nhà này có chuyện ma quỷ lộng hành, mình không muốn chuyển tới đây đâu."

Bạch Mẫn: "..."

Tưởng Vân: “...”

Cô nhún vai: "Không sao đâu, tôi không sợ, cũng chẳng tin mấy chuyện này."

Bạch Mẫn vẫn muốn ở sống cùng với Tưởng Vân, cô ta nói với Trương Xuân Hoa: "Xuân Hoa, nếu như cậu sợ thì cậu cứ tiếp tục ở lại khu thanh niên trí thức đi, còn mình thì chuyển qua bên đây nhé? Mình sợ Tưởng Vân sẽ sợ hãi."

Mặt mũi của Trương Xuân Hoa trắng bệch: "Bạch Mẫn, quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy…"

Bạch Mẫn nghe Trương Xuân Hoa nói như vậy, thì không biết phải làm sao.

Tưởng Vân cũng nói: "Các cô đừng có lo cho tôi nữa, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Lịch sử của chúng ta dài như vậy, nếu như người chết đều biến thành quỷ, thì chúng ta đi đến chỗ nào cũng có thể đυ.ng phải quỷ thôi. Hai người mau trở về sớm một chút để nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải bắt đầu làm việc nữa."

Lúc này Bạch Mẫn mới bị Trương Xuân Hoa kéo trở về.

Tưởng Vân nhếch miệng cười, đóng cửa lại trở về nghỉ ngơi.