Cây kim dài ghim vào trán Bạch Mẫn khiến cô ta không dám nói chuyện, liên tục nhướng mi nhìn cây kim, mãi đến bảy phút sau Tưởng Vân rút cây kim ra, lúc này cô ta mới hoàn toàn yên tâm.
Các triệu chứng căng tức da đầu do tinh thần quá hưng phấn và căng thẳng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hiện tại Bạch Mẫn mới cảm thấy, cô gái trẻ trước mặt nhìn như nhỏ hơn mình một hai tuổi hẳn là rất có năng lực.
Giờ phút này Tưởng Vân nhìn gói kỹ năng đột nhiên hiện ra từ trong hầm trú ẩn, trên mặt không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lập tức nổi lên sóng gió.
“Ký ức sáu mươi năm sau (nâng cao, cô đọng)”
Làm thế nào mà người phụ nữ trẻ ngồi ở ghế bên cạnh có thể có những ký ức từ sáu mươi năm tới chứ?
Nếu đổi lại là người khác, bọn họ có thể sẽ sợ hãi đến đầu óc trống rỗng, nhưng Tưởng Vân đến từ đại thế giới nơi tập trung nền văn minh tiên đạo và văn minh công nghệ, loại tình huống này cô thấy mãi đã thành quen.
Trong nền văn minh tiên đạo gọi loại người này là “Luân Hồi Giả”, nền văn minh khoa học kỹ thuật cũng đã tạo ra được “cỗ máy thời gian” có thể du hành qua thời gian và không gian, tuy rằng loại người này đặt ở đại thế giới của kiếp trước cũng rất hiếm thấy, nhưng không phải là không có.
Tưởng Vân mở gói kỹ năng xuất hiện trong nơi trú ẩn và bắt đầu xem qua ký ức cô đọng này.
Ký ức cô đọng không thể hoàn toàn khôi phục trí nhớ của Bạch Mẫn, mà chỉ ghi lại những điểm quan trọng ảnh hưởng đến thời gian xa xôi sau này, mặc dù ghi lại xu thế phát triển của sáu mươi năm sau, nhưng cô đọng lại chỉ dài sáu bảy trang giấy, được cái là tỉ mỉ hơn những gì được ghi trong sách giáo khoa lịch sử một chút.
Sau khi tiêu hóa ký ức này, Tưởng Vân đột nhiên hiểu tại sao Bạch Mẫn lại hỏi cô những câu hỏi đó.
Cô cảm thấy Bạch Mẫn đây là đang thử cô…Cô phải kiềm chế bản thân nhiều hơn mới được, nhất định không được để Bạch Mẫn thăm dò được cô.
Nếu cô được phân công đến cùng một nơi với Bạch Mẫn, cô có thể tham khảo một ít các quyết định trong tương lai của Bạch Mẫn.
Những gì cô nhận được chỉ là một ký ức cô đọng, cho nên chi tiết không thể nào cặn kẽ bằng những gì mà Bạch Mẫn biết.
Về phần việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học là chuyện của năm 1977, lúc này mới là năm 1970 thôi, cô còn phải ở nông thôn một thời gian ngắn nữa.
Tưởng Vân nhắm mắt lại và tính toán về những thứ này, mà Bạch Mẫn ngồi bên cạnh cô cũng đang suy nghĩ về điều đó.
Cô ta không cần biết Tưởng Vân này có phải là người xuyên qua thật hay không, nhưng có một điều chắc chắn là y thuật của Tưởng Vân là hàng real. Nguồn lực y tế ở nông thôn khan hiếm, cô ta cũng không biết khi nào có thể sẽ bị ngã bệnh, vì thế cô ta vẫn phải tạo lập một mối quan hệ tốt với Tưởng Vân thì hơn.
Bọn họ chắc chắn đều đến thị trấn Thạch Đường, huyện Cản Hải, thành phố Tế Thành, chỉ là không biết có được phân cùng một tổ sản xuất hay không thì không biết.
Ngay cả khi bọn họ không được phân công vào một đội sản xuất thì cũng phải thiết lập một mối quan hệ tốt, để đề phòng.
Có ai lại không sinh bệnh, đau đầu hay sốt gì đó chứ? Cô ta không muốn còn chưa thực hiện được kế hoạch vĩ đại của mình mà đã ngoài ý muốn chết ở nông thôn vì bệnh đâu.