Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 3: Xem như con chết rồi!

Tưởng Ái Quốc cười lạnh nói: “Tao khuyên mày nên ăn thêm nhiều một chút! Để khi đến tỉnh Đông Sơn rồi sợ là mày muốn ăn cũng không có mà ăn đâu!”

Tưởng Vân buông bát mì xuống, cô nhíu mày, vừa liếc Tưởng Ái Quốc vừa nhìn đồng hồ đứng để bàn, nói: “Con đi đây, ba mẹ bảo trọng, coi như con chết rồi đi nhé.”

Cô trở về phòng xách hành lý, nhét lại cuộn tiền mà Tưởng Miêu cho cô xuống dưới gối của chị ta. Một tay cô xách túi vải, một tay đeo túi da rắn, đóng sầm cửa lại bước ra khỏi nhà.

Một tiếng “rầm” vang lên thật lớn, làm cho có không ít vôi tường bong ra rớt xuống đất.

Triệu Hồng Mai nhanh chóng lau tay, sau đó trở về phòng thay bộ quần áo rồi bước ra ngoài đuổi theo Tưởng Vân.

Chỉ là Tưởng Vân ra khỏi cửa tìm được một chỗ không có người thì đi vào nơi trú ẩn, điều khiển nơi trú ẩn đi được khoảng tám dặm đường. Đột nhiên, cô nhận được lời nhắc nhở từ nơi trú ẩn rằng năng lượng đang thấp hơn mức cảnh báo, chỉ có thể tìm một chỗ không có người nhanh chóng dừng lại, để lại những thứ nặng nề trong nơi trú ẩn, mang theo một ít hành lý không nặng lắc mình ra khỏi nơi trú ẩn.

Tinh Hà hóa thành một sợi dây mềm màu đen quấn vào tóc của cô, bắt đầu hấp thụ năng lượng mặt trời tự động bổ sung năng lượng.

Triệu Hồng Mai mượn chiếc xe đạp của chị Tạ ở dưới lầu, một đường đạp đến sợi xích đều sắp bốc cháy, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Vân trên đường.

Bà ấy chỉ có thể chờ đợi ở lối vào nhà ga xe lửa.

Chờ đợi này ròng rã hai giờ.

Đương lúc Triệu Hồng Mai trông mòn con mắt thì Tưởng Vân đi tới, cô nhìn thoáng qua Triệu Hồng Mai, nhíu mày hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Đứa nhỏ này, sao con bướng thế? Nói cái gì mà xem như con đã chết rồi hả?”

Triệu Hồng Mai lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đã được bọc kỹ, bên trong là một đống đồ phồng lên, bà ấy quan sát trái phải vài lần, thấy không có ai nhìn, thì mới nhét khăn tay kia vào túi trong quần áo của Tưởng Vân.

“Con và chị, còn có em trai đều là do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể thiên vị được chứ? Chỉ là chị gái và em trai con đều có lý do, cho nên chỉ có thể để con đi.”

Tưởng Vân không lên tiếng, cô không muốn nói chuyện.

Trung tâm giám sát thanh niên trí thức ở phía xa đã bắt đầu phát loa phóng thanh.

“Mẹ về đi, con phải đi rồi. Lần này con đi cũng không biết khi nào sẽ trở lại, hoặc cũng có thể không bao giờ trở lại. Trong nhà có chuyện gì thì tìm chị và Tưởng Chính, cứ coi như chưa từng sinh ra con đi.”

Cô kéo bàn tay Triệu Hồng Mai đang túm lấy tay áo cô ra, xách hành lý đi về phía trung tâm giám sát thanh niên tri thức.

Triệu Hồng Mai lớn tiếng kêu: “Tới nơi rồi thì nhớ viết thư về nhà, nói cho mẹ biết con ở đâu nhé.”

“Cũng đừng trách mẹ và ba con.”

Tưởng Vân ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi ký tên ở trung tâm giám sát thanh niên tri thức thì hòa vào dòng người nhộn nhịp đi vào nhà ga.