34
Thời gian qua anh mắt nhắm mắt mở nhìn người bên cạnh, anh là người bị hại nhưng anh không phải là trẻ con mà ôm mãi tư tưởng anh là người bị hại mà sống, nếu muốn Hoàng Ân phải chịu trách nhiệm với hành vi đùa bỡn tình cảm của anh thì hai năm qua chắc là cũng đủ rồi. Anh nên nghiêm chỉnh chịu trách nhiệm với lời hứa của mình, tìm hiểu cậu, dành tình cảm cho cậu. Huống chi Hoàng Ân đã chứng minh được nhiều thứ, tình cảm chấp nhất của cậu dành cho anh chẳng hạn, yêu tới “lừa đảo” anh cũng dám làm.
– Nhìn em bây giờ không có chút hấp dẫn nào so với khi lên ảnh cả.
Minh Quân nói một câu không đầu không đuôi làm Hoàng Ân ngớ ra. Ba giây trôi qua cậu tiếp thu lời anh nói, anh chê cậu xấu, phản xạ cơ thể lại bắt đầu quơ tay quơ chân chỉnh trang lại mình.
Minh Quân nhìn hành động của Hoàng Ân thở dài, cậu không nghe ra lời anh muốn nói, tuy anh có thờ ơ với cậu nhưng cũng có dõi theo cậu, tuy không đạt trình độ của người yêu nhưng anh có để ý cậu. Hoàng Ân nghe vào tai chỉ nghe nghĩa đen. Mới vừa nói không hợp, đường ai nấy đi mà ngay lập tức lại chú ý thái độ của anh… Minh Quân cười khổ, anh thực sự đã làm khổ cậu, trách cậu lừa anh nhưng cũng phải nói cậu rất thương anh.
Minh Quân kéo tay Hoàng Ân, làm cho âm thanh mình thật nhẹ nhàng.
– Anh không chê em xấu.
Tay Hoàng Ân trong tay anh cứng lại, bàn tay siết chặt.
– Anh đến thăm em, không phải đến để cải nhau, cũng không phải tới để chia tay…
Hoàng Ân ngẩn đầu nhìn anh biểu tình không dám tin, lại không dám hỏi.
– Đứng lên rửa mặt ăn sáng, hôm nay anh nghỉ cả ngày. Có chuyện gì từ từ nói.
Nói rồi không đợi Hoàng Ân phản ứng, Minh Quân kéo cậu dậy, đẩy vào nhà vệ sinh. Trong khi chờ Hoàng Ân vệ sinh anh dọn giường cậu cho gọn gàng, mang điện thoại đi cắm sạc. Hoàng Ân rất nhanh chóng trở ra, đã thay đồ, đầu tóc đã chỉnh tề hơn rất nhiều nhưng mặt mày vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
– Xuống dưới ăn sáng, Trường đợi lâu rồi.
Minh Quân nắm tay Hoàng Ân kéo đi. Xuống tới dưới lầu bắt gặp ánh mắt Trường xoáy tới xoáy lui chỗ tay hai người.
– Hôm nay trời bão sao, không nghe thông báo bão số mấy.
Trường nói không lớn nhưng Minh Quân nghe rõ ràng. Thái độ của anh đối với Hoàng Ân thực sự tệ tới mức người ngoài cũng thấy lạ khi anh tỏ ra tốt với Hoàng Ân sao. Nhìn lại Trường một cái, lại nhìn Hoàng Ân, Minh Quân quyết định coi như không nghe lời Trường nói, chuẩn bị ăn sáng.
Trường dọn hết thức ăn anh mua ra bàn, còn thêm mấy thứ khác nữa. Hoàng Ân cứ nhìn anh mà không ăn, lại mất hồn mất vía. Sao nói chia tay cũng thái độ này mà không chia tay cũng phản ứng y chang là thế nào? Minh Quân đành gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Hoàng Ân, anh gắp cái gì cậu ăn cái đó. Dĩ nhiên thái độ này làm sao Trường nhìn không ra bất thường, cậu liếc qua liếc lại hai người, rồi phán một câu xanh dờn.
– Cậu bệnh bệnh nhiều một chút, bệnh mới có người để mắt tới.
Không phải nói chứ Trường rất ghét cái kiểu Minh Quân cư xử với Hoàng Ân, cậu bán mạng vì tiền, vị sự nghiệp nhưng Hoàng Ân thì khác, Hoàng Ân bán mạng làm việc để quên tình. Cậu ghét cái tên được người ta thương hết lòng hết dạ còn bày đặt làm ra vẻ. Như cậu đây muốn có người xót mình một chút cũng tìm mòn mắt, ra đời toàn bị người ta chà đạp không thương tiếc, may mà quen một người bạn như Hoàng Ân bằng không thì số phận cũng đen như mõm chó. Nên cậu bất bình thay Hoàng Ân, nhìn xem mấy năm nay ngoài Hoàng Ân có ai thèm hắn, vẫn cứ ế đấy thôi.
– Cậu cùng bị nạn như Hoàng Ân mà trông tỉnh táo hơn nhiều hả. Không sao chứ?
Minh Quân nửa hỏi thăm nửa đâm thọc Trường cái tội nảy giờ vẫn cố ý vô tình xỏ xiên anh.
– Em tốt, em chỉ bị thương trên người đau vài bữa là hết, tinh thần thì tốt lắm. Còn cậu ấy – Trường dùng chiếc đũa đang ăn chỉa chỉa Hoàng Ân. – bị thương tâm. Khó phục hồi hơn em… À, à, chủ yếu là bị hù hoảng sợ, bị sợ.
Nhìn Minh Quân ánh mắt đầy ý nhị nhìn mình Trường vội sửa giọng. Chuyện mấy người bất bình thì bất bình cậu mới không xen vô đâu. Nhìn cậu như vậy làm chi.
Bữa ăn sáng với một bầu không khí kỳ quái cứ như vậy kết thúc. Trường lủi về giường nằm, cậu còn cần dưỡng “thương”, chỗ đó chưa khỏe hẳn. Cậu cũng không muốn làm kỳ đà giữa hai người kia. Thấy thái độ ngơ ngơ ngác ngác của Hoàng Ân thì thế nào hai người này cũng có nhiều chuyện cần giải quyết, né trước cho chắc.
…
Ăn sáng xong Minh Quân lại theo Hoàng Ân trở về phòng. Anh không đi làm, hôm nay muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng một lần. Úp mở hoài cả hai ai cũng không dễ chịu.
– Để anh xem trên người em bị thương như thế nào.
– Không sao.
– Như thế nào không sao?
Minh Quân chủ động kéo áo Hoàng Ân xem, đúng như Hoàng Ân nói trên người cậu không bị thương nặng, mấy vết bầm tím chủ yếu là trên tay và chân, đều là vết dây trói, cậu không bị đánh hay bị ngược đãi gì khác.
– Nếu nói cho anh biết, anh đã lập tức trở về. – Minh Quân muốn nói chuyện anh đã không trở về ngay khi Hoàng Ân gọi.
Thấy Hoàng Ân không nói chuyện Minh Quân lại tiếp.
– Giận anh hay ghét anh không để ý em.
– Nào có!
– Không có? Chắc không? – Minh Quân nghe giọng phủ nhận của Hoàng Ân nhỏ như mèo kêu mười phần là muốn nói “có” rồi.
– Công việc của anh quan trọng nhất mà. – Công việc của anh quan trọng hơn cậu, cái gì của anh cũng quan trọng hơn cậu cả.
Minh Quân biết Hoàng Ân bây giờ ở bên ngoài phong vân như thế nào vậy mà đứng trước mặt anh vẫn cứ như cậu học sinh ngày trước, không có cảm giác của người trưởng thành chút nào.
– Mai này không cho chụp mấy tấm ảnh gợϊ ɖụ© nữa. – Minh Quân đầu óc chạy lung tung, nghĩ tới mấy tấm ảnh gợi cảm của Hoàng Ân tung đầy trên mạng anh lại buộc miệng.
– Em không có chụp ảnh bậy bạ, làm gì có ảnh gợϊ ɖụ© như anh nói.
Hoàng Ân nói không sai, không chỉ cậu không chụp mà anh Lộc cũng không cho phép, như thế chính là tự làm mất giá trị của mình. Ra gặp người không ngẩn mặt lên được.
– Vậy thì không cho chụp mấy tấm gợi cảm đó.
Minh Quân sửa lời, “gợi cảm” lại khác Hoàng Ân không thiếu ảnh chụp kiểu đó, cậu không dám bác bỏ.
– Ban nảy anh nói quá lời, anh không nên can thiệp vào chuyện của em. – Tư duy của Minh Quân đối với Hoàng Ân không chút lo-gic như khi anh làm việc, ý nghĩ nhảy lung tung, lời nói cũng không lớp lan thứ tự.
Hoàng Ân cứng người, cậu rất nôn nóng chờ anh nói chuyện. Cậu nghe rõ anh nói “anh đến không phải để cải nhau, không phải để hai người chia tay”, cậu rất nôn nóng muốn hỏi cho rõ ý anh muốn ám chỉ điều gì nhưng cậu không biết nên hỏi như thế nào. Cậu đang tràn trề hy vọng, khốn nổi bây giờ anh lại nói anh không nên can thiệp vào chuyện của cậu, cuối cùng anh phán án cậu thế nào?
– Anh không thích em ở trước mặt anh cứ khép nép ủ rủ như vậy. Anh thích em như lúc em ở bên ngoài, có phong độ có tự tin có quyến rũ… Anh cũng không muốn em nói rằng anh không có quyền gì với em.
– Em không có nói, không có nói!
Hoàng Ân nhớ là cậu chưa nói anh không có quyền can thiệp chuyện của cậu, cậu chỉ nói “không liên quan tới anh”. Hoàng Ân đổ mồ hôi, đúng là gián tiếp nói anh không có quyền gì với cậu. Anh để ý chuyện đó sao.
– Với tư cách là người anh được mẹ em gửi gắm anh nghĩ mình đủ quyền theo dõi an nguy và việc em làm… – Minh Quân dừng một chút quan sát thái độ của Hoàng Ân, thấy trong mắt cậu tối đi anh lại không nỡ tiếp tục ăn hϊếp cậu. – Với tư cách là người yêu, anh nghĩ mình có quyền…
Anh chưa biết nên dùng từ gì để khẳng định quyền của mình mà Hoàng Ân không được phép không cho, anh biết mình không nên can thiệp thô bạo vào chuyện của cậu, không cần thay cậu quyết định nhưng bảo anh để mặc cậu muốn thế nào thì làm thế ấy cũng không được. Chưa chọn từ dể diễn đạt ý muốn của anh xong Hoàng Ân đã nhào vào anh, ôm chặt khiến anh muốn nín thở. Phải biết là Hoàng Ân đang siết cổ anh thì đúng hơn, là mừng quá muốn gϊếŧ người luôn đây sao.
– Em làm anh thở không được…
Minh Quân không gỡ tay Hoàng Ân ra chỉ cố gắng tách cho cổ mình có cái khe thông khí, từ từ nói cho cậu biết.
– Anh…anh nói thật! Không gạt em?
– Tìm hiểu lâu rồi cũng nên có một cái kết quả. – Minh Quân đúc kết cho mối quan hệ của hai người.
– Anh chấp nhận em? Không…không ghét em nữa?
– Anh thích em, sẽ nghiêm túc đặt mối quan hệ cùng em.
Minh Quân bẻ bẻ cái cổ đã được Hoàng Ân thả ra, anh nói thích mà chưa nói yêu vì anh cảm thấy nên như vậy. Để khi anh có lại cảm giác cuồng nhiệt như ngày trước anh sẽ chấp nhận việc mình yêu rồi. Yêu lại người đã từng yêu mà cũng không phải người yêu cũ, muốn phân cho ra thực không có cách.
…
Suốt cả ngày Minh Quân như lời hứa ở lại cùng Hoàng Ân không đi đâu. Hoàng Ân thì mơ mơ màng cảm giác không chân thực, lúc nào cũng tự cười một mình. Trường sống trong không khí quỷ dị một ngày cũng đoán được Hoàng Ân có chuyện vui. Có Minh Quân ở bên cạnh, mặt mày lại không giấu được vui vẻ hỏi đầu gối cũng biết có chuyện tốt rồi.
Kỳ đà, cậu làm kỳ đã quá nổi bật, may chỉ làm kỳ đà lúc ăn cơm không đến nổi chịu không xiết. Nếu bên ngoài không có cái tên biếи ŧɦái đang rình cậu, Trường đã chạy mất dép.
Minh Quân tuy không đi làm nhưng vì quyết định nghỉ đột xuất vẫn có một số việc phải quyết cho nhân viên thuận tiện làm, anh phải mở máy làm việc tại chỗ. Hoàng Ân vẫn ở gần anh giữ khoàng cách không xa không gần. Động tác này của Hoàng Ân anh biết, từ khi hai người phân giới hạn cậu vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, không gần cũng không xa. Cậu vẫn luôn chờ anh xóa đi khoảng trống này giữa hai người.
– Lại đây.
Minh Quân, đưa tay kéo Hoàng Ân lại, dựa gần vào mình. Từ khi Hoàng Ân nhào vào ôm anh, tuy bị siết cho nghẹt thở nhưng đồng thời một thứ cảm giác đã quên thật lâu lại ùa về. Hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc, cái ôm quen thuộc, thân thể quen thuộc… Thất tình làm cho du͙© vọиɠ của anh phai nhạt, lại thường xuyên bị công việc trấn áp. Nhưng khi Hoàng Ân dựa vào anh nhiều thứ cảm xúc lại rục rịch, bản thân anh cũng phát hiện anh muốn hưởng thụ cảm giác này.
Hoàng Ân rất hồi hộp khi được anh kéo vào người, cậu nhớ mùi hương trầm trầm từ cơ thể anh, nhớ âu yếm của anh, dịu dàng của anh, yêu thương cùa anh…
Minh Quân tiếp tục vừa làm việc của anh vừa hưởng thụ cảm giác ám áp mềm mại tựa bên người. Hai người không nói gì, Hoàng Ân ban đầu có ý định giữ yên lặng để anh tập trung làm việc, nhưng việc tựa vào người anh như một liều thuốc an thần, một người chạy đường dài mệt mỏi rốt cuộc được nghỉ ngơi. Cảm giác “đã về đến nhà” làm cho Hoàng Ân buồn ngủ.
Bên người ngày càng nặng, cuối cùng Minh Quân cũng phát hiện Hoàng Ân tựa trên người anh ngủ mất. Và hình như anh cũng nhận ra một chuyện, lúc hai người gặp nhau đa số thời gian Hoàng Ân thường hay ngủ: Cậu ngồi sô-pha xem tivi chờ anh làm việc, tới khi anh ngẩn đầu lên thì thấy cậu đã ngáy khò khò. Có khi bảo rằng ngồi xem lại bài, anh cũng không làm phiền cậu ôn tập nhưng nhìn tới thì ôm sách ngủ mất. Có lúc cậu đến nhà nhìn cậu có vẻ bụi đường mệt nhọc bảo cậu đi tắm rửa cho thoải mái, chờ hoài không thấy trở ra, vào tìm cậu đã yên vị trên giường không nhúc nhích…
Nhưng, đúng vậy, nhưng hình như lần nào hai người gặp nhau bắt đầu là chờ nhau xong việc, rồi Hoàng Ân ngủ mất rồi cậu thức dậy vội vàng rời đi…và…không lần nào anh giữ lại. Cậu bận việc, anh cũng bận việc, tính ra số lần gọi điện thoại cho nhau tuy thưa thớt nhưng vẫn nhiều hơn số lần hai người gặp mặt. Không nghĩ thì thôi, nghĩ kỹ lại nhận ra càng về sau Hoàng Ân chủ động tìm anh ngày càng ít.
Minh Quân như bắt được một vấn đề mới lóe ra trong đầu, từ khi biết Hoàng Ân đến nay cậu chỉ có tìm cách gặp anh, kéo dài thời gian gặp anh, nói chung sẽ tìm mọi cách để hai người gặp nhau nhiều hơn, ở bên nhau nhiều hơn, chưa kể dùng trò lừa đảo lẫn năn nỉ mặt dày mày dạn bám theo anh… lý do chính là yêu anh, rất rất yêu anh… Vậy từ khi nào? Cậu là cố ý hay vô tình mà kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Khi phát hiện Hoàng Ân đang có cách cư xử khác với lúc trước, mà vấn đề này rất quan trọng giữa hai người nhất là khi anh đã nhận định mối quan hệ giữa của anh và cậu. Minh Quân không có tâm trạng giải quyết tiếp công việc. Anh xoay người tựa vào thành giường, Hoàng Ân bị động đậy vẫn không tỉnh, Minh Quân thuận thế ôm Hoàng Ân, đặt cậu tựa vào trong ngực mình. Nhìn mấy vết bầm trên cổ tay anh lại lẩm bẩm trong lòng “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không nói với mình”. Hoàng Ân ngủ thật lâu, trời sẩm xuống mới cựa quậy tỉnh lại, cảm giác cái gối ôm của cậu hôm nay cho cảm giác thật thoải mái, ấm áp. Hoàng Ân sung sướиɠ muốn cọ cọ , lười biếng muốn nằm nướng thêm chút nữa.
– Em ngủ thật lâu, để xem tối nay làm sao ngủ.
Tiếng Minh Quân trầm trầm trên đỉnh đầu làm Hoàng Ân hoang mang hết mấy giây mới chợt nhớ hình như anh đang làm việc còn cậu thì dựa vào người anh… cuối cùng. Nhìn bên ngoài trời đã mù mù sụp tối, Hoàng Ân bò dậy, có điều cậu ngóc đầu lên rồi lại không muốn, vòng tay anh trên lưng cậu vẫn chưa chịu buông ra, bàn tay đặt trên eo dường như còn muốn siết chặt hơn lúc nảy.
Hoàng Ân không biết làm sao, anh không buông cậu ra lại chẳng nói muốn ôm cậu tiếp, cậu lại luyến tiếc ngồi dậy.
– Em đói bụng không? – Minh Quân hỏi, dù gì Hoàng Ân cũng đã ngủ từ trưa. Thật ra ôm Hoàng Ân anh cũng ngủ hết một giấc.
– Cũng không nghe đói lắm. – Hoàng Ân thành thật trả lời. – Anh đói bụng? Để em coi anh Liêm có đưa cái gì đến ăn không.
– Không cần, anh không đói.
Nói rồi Minh Quân với tay châm một điếu thuốc, trời bên ngoài chẳng mấy chốc tối thui, trong phòng lại không bật đèn, chỉ có đốm sáng lòe lòe từ điếu thuốc của Minh Quân. Mùi thuốc thơm thơm cùng không khí mờ ám Hoàng Ân không ngại nằm trở lại trên ngực anh, gối đầu trên hõm vai anh, hít thở mùi cơ thể quen thuộc mà xa lạ.
Ước chừng hút hết điếu thuốc, Minh Quân mới dùng cánh tay đang ôm Hoàng Ân, kéo cậu lên rồi ép môi mình xuống, nụ hôn bá đạo mà cuồng nhiệt, dịu dàng mà chiếm hữu.
Hoàng Ân lâm vào tình trạng đầu óc úng nước, không suy nghĩ gì. Anh ôm cậu, hôn cậu, điều này cậu chờ thật lâu, thật lâu. Anh ôm Hoàng Ân, hôn Hoàng Ân chứ không phải Hồng Ân.
Minh Quân dù du͙© vọиɠ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn nhớ cậu còn đang “bệnh”. Dù càng ôm cậu càng làm bùng lên cảm giác tham lam khó tả, mọi giác quan giống như đào bới lại nhà kho lâu ngày bị anh cố tình đóng kín. Cảm giác cũ quay lại, ham muốn cũ trổi lên, càng ôm anh càng tham lam muốn tìm cho đủ cảm giác ngày trước anh đã từng ôm Hoàng Ân. Càng ôm càng hôn nhiều anh càng không muốn buông cậu ra, càng ép chặt cậu trên giường cả người anh đè trên người cậu, quấn chặt siết chặt không thấy đủ, môi anh tàn sát bừa bải trên môi cậu, trên cổ, trên ngực…từng dấu từng dấu đầy ám muội để lại trên làn da trắng trẻo, phẳng phiu.
Hoàng Ân bị anh ép đến nín thở, cậu chỉ biết tranh thủ thở, rồi nín thở chịu đựng lẫn hưởng thụ khi vòng tay cứng cáp mạnh mẽ xiết cậu. Hoàng Ân không dám nói anh đừng, vì cậu cũng muốn điều đó, lại không dám nói anh hãy làm tới nơi tới chốn luôn đi cậu không sao…ai mà mặt dày tới mức cầu yêu kiểu ấy.
Cuối cùng là không điều kiện “dâng lên” để cho anh gặm cắn một trận, môi sưng da rát hai đầu ngực cũng ẩn ẩn nhưng nhức. Tới khi hai người đói bụng nhớ tới phải ăn đã là dùng bữa khuya. Hoàng Ân đỏ mặt hơi hơi cuối đầu cố gắng chăm chú ăn, lại không tránh được nhớ tới tình cảnh lúc nảy, nhất là lúc hai người phải dùng tay giúp nhau giải quyết mới dập được lửa. Đây không phải lần đầu cả hai gần gủi, nhưng chắc là do xa lạ một thời gian nên bây giờ cảm giác xấu hổ lại tìm về.
Minh Quân chẳng thấy xấu hổ, anh ghét Hoàng Ân thì thẳng thắng không muốn nhìn cậu nhưng thích thì anh cũng không ngại trắng trợn ôm cậu, nếu không phải Hoàng Ân đang “bệnh” thì anh đã không nhịn rồi. Huống chi hai người không phải chưa từng ân ái.
– Ngày mai anh phải đi làm, em khi nào khỏe hẳn hãy làm việc lại nhưng phải ưu tiên bù bài vở trước đã rồi mới tính tới chuyện đi làm.
Minh Quân vừa ăn vừa dặn dò, thản nhiên như mọi chuyện từ xưa tới nay vẫn bình thường như thế.
– Dạ! Bài ở trường em theo kỹ lắm, nghỉ vài ngày không ảnh hưởng gì đâu.
– Ừ, em mà chậm trễ học hành xem, đừng hòng nói chuyện đi làm với anh, xem anh có cách túm em lại không.
Hoàng Ân đang định phản đối lại nhìn thấy anh đang trợn mắt nhìn lại cậu, trong đó mười mươi cậu nhìn hiểu “em dám nói anh không có quyền can thiệp xem”. Hoàng Ân rụt cổ, là cậu ngàn cầu vạn cầu tự đem mình dâng lên cho người ta quản, giờ nói được gì.
– Dạ biết.
Hoàng Ân chẹp miệng ngoan ngoãn vâng dạ, sau lưng anh cậu làm gì, không nói anh làm sao biết.
Ngủ một buổi chiều, thêm phân nửa đêm Hoàng Ân hoàn toàn không thiếu ngủ, thêm vào được ở trong lòng người yêu bình an ngủ thì chỉ có tinh thần hưng phấn đầu óc sáng láng thêm mà thôi. Minh Quân sáng nay đã đi làm sớm, không nói lúc nào quay lại nhưng Hoàng Ân đã rất hài lòng với kết quả của ngày hôm qua. Phải nói là rất bất ngờ mới đúng, cứ tưởng là xong rồi.
– Người đi rồi mà tâm tình tốt đến vậy. – Trường ôm bữa sáng muộn của mình vừa tranh thủ mĩa mai cái vẻ hớn hở không giấu được trên mặt Hoàng Ân.
– Anh ấy yêu tớ, đồng ý quen nhau rồi! – Hoàng Ân không ngại mất mặt trước mặt Trường, người thường xuyên an ủi cậu.
– Đáng lẽ cậu phải nói với anh ta là “biến đi, muộn màng rồi, tôi không cần anh nữa”, đưa cái mặt tí tởn đó ra…mất giá muốn chết.
– Cũng muốn chờ một ngày có thể nói với Minh Quân như thế. – Hoàng Ân cười khì khì, gải gải chóp mủi – Nhưng…khi hiểu lầm ý anh ấy muốn đường ai nấy đi tui vẫn không chịu nổi. Tui vẫn cứ yêu anh ấy nhiều như thế.
– Vậy thì làm giá một chút, – Trường bĩu môi – Cứ như cậu thì anh ta chẳng coi được mấy ký-lô, cứ “anh là trời” thì đời nào ngóc đầu lên được.
– Tại cậu chưa yêu nên nói được mạnh miệng. Đợi có người làm cho cậu không biết phương nào, đường nào xem, cậu còn ong óng nói tui thế này thế kia không. – Hoàng Ân cũng không chịu thua kém, Trường còn chưa có mảnh tình vắt vai mà bày đặt làm nhà tư vấn.
– Liệu liệu một chút đi, nhớ chuyện chúng ta đang làm, anh ta mà biết được thì cậu tính thế nào? – Trường không quên chuyện Hoàng Ân ngày trước vì sao từ chối đề nghị của anh Phong và rồi vì sao đồng ý.
Quả nhiên lời nhắc nhở của Trường gọi tỉnh Hoàng Ân đang đắm chìm trong mật ngọt. Hoàng Ân thôi không bày vẻ mặt hạnh phúc phơi phới nữa mà thay vào đó một mặt u ám khó xử.
Nhìn Hoàng Ân Trường lại ân hận mình nói trắng trợn quá, vả lại hai cậu cũng không làm gì quá đang, có theo ăn cơm uống rượu với khách, nhưng cũng không đến nỗi. Nói theo kiểu xưa là “thanh quan” ây chà bậy bạ! Hai cậu cũng chưa đi làm trai gọi mà đem thanh quan so sánh cái giống gì. Đúng rồi “trợ lý” là trợ lý, thời bây giờ trợ lý nhân viên kinh doanh gì cũng phải hầu ăn hầu uống với khách mong ký được hợp đồng, hai cậu chỉ hơn người ta một chút là có bị động tay động chân một chút cũng cố tình coi như không biết mà thôi, mắt đưa mày liếc một chút cũng có nhưng làm một cách ta đây ngây thơ vô số tội chứ không có đánh chủ ý rõ ràng, chưa bị ai bắt thóp cả. Ây! Lại đi xa vấn đề quá rồi, cậu đáng lý không nên nói bây giờ, để Hoàng Ân vui lâu lâu một chút, có nhắc cũng nhắc khéo khéo một chút là được rồi. Xem bây giờ mặt chau mày nhíu…
– Thôi thì tới đâu hay tới đó. Tui đã đồng ý với anh Phong thì không nên lật lọng, tụi mình còn nợ đìa ra đấy, có muốn chạy cũng chạy không được, không phải chưa biết anh Phong là ai, là dạng người gì.
– Nói để chuẩn bị tâm lý một chút thôi. Biết đâu Minh Quân yêu cậu rồi thì cũng tin tưởng cậu không làm gì phản bội anh ấy. Sẽ thông cảm thôi mà.
Trường nói vậy nhưng Hoàng Ân càng rõ anh có bao nhiêu thành kiến với chuyện cậu làm, bây giờ lại thêm chuyện này…nghĩ thôi cũng biết sẽ không dễ dàng cho qua như vậy. Nhẹ thì bắt cậu bỏ nghề, nặng thì đường ai nấy đi. Nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng Hoàng Ân cũng biết mình nên đi con đường nào. Sự nghiệp cậu đã dùng rất nhiều mồ hôi và nước mắt để đổi, không có anh cậu còn có công việc nhưng không có công việc cậu chắc chắn có anh mãi không? Huống chi việc cậu chọn lựa không thể nói dừng là dừng trừ khi cậu tàn phế hay hủy dung không thì hợp đồng vẫn có hiệu lực. Anh chọn cậu hay chọn tự tôn của anh thì cậu cũng năm bảy phần đoán được, thôi…đặt hy vọng ít ít một chút là hơn.
…
Hoàng Ân cười Trường không có mảnh tình vắt vai còn nóng hôi hổi thì cái vận “thu ong gọi bướm” của Trường khởi động lại còn nhằm vào cung xấu. Cái tên khốn ăn không trả tiền còn ăn tới không còn vụn xương cứ đeo bám không thôi. Mới nghỉ ngơi được dăm ba bữa một đêm yên ả không tiếng động Trường bị đè tỉnh.
Không tưởng tượng được lý do mình bị bóng đè nó kinh khủng tới chừng nào, Trường chỉ đơn giản nghỉ cậu đang ngủ mơ bị ma đè, Trường chỉ cố gắng nhúc nhích, nhưng càng nhúc nhích càng bị đè cứng, tới miệng cũng la không ra tiếng. Rồi thì cậu bị “ăn”, lại một lần ăn không thương tiếc, ăn không nhả xương ăn không tiếng động.
Khi Trường tình táo nhận ra mình đang trong tình trạng gì thì cậu cũng biết mình nên làm thế nào. Miệng bị dán băng keo kín mít không lên tiếng cũng không hít thở nổi. Trên người, tên khốn đầu xù tốc rối đang điên cuồng đâm thọc vào người cậu làm Trường chỉ dùng mủi để thở thôi thì không đủ. Dù tay không bị trói nhưng cậu tuyệt không dám tự ý xé miếng băng keo trên miệng ra mà cố điều hòa hơi thở, chắp tay xá hắn lia lịa rồi chỉ chỉ miệng mình, cầu hắn cho cậu thở.
Hắn để cậu làm đi làm lại động tác cầu khẩn vài lần mới mở miệng nói đúng một từ.
– Được.
Trường vội vàng xé băng keo há miệng hít lấy hít để. Hắn có vẻ không hài lòng với chuyện Trường chỉ phản ứng lo hít không khí mà không có phản ứng với việc hắn đang làm, động tác càng thêm cuồng bạo.
– Làm ơn…xin anh…làm ơn nhẹ…nhẹ…
– Tốt, biết điều đó.
Hắn nham nhở nói không đầu không đuôi một câu, dường như hài lòng với thái độ của cậu, sự thô bạo giảm xuống một chút. Trường thở ra một hơi, từ nảy đến giờ chỉ lo nhận định hoàn cảnh rồi lo thiếu không khí để thở nên những gì xảy ra trên người không làm Trường phân tâm lắm, đến bây giờ khi năm rõ mười chuyện đang diễn ra Trường trực tiếp bị làm cho điên đảo. Khốn nổi cậu không dám la lên, dưới thân thừa nhận lực đạo chỉ có thể làm cho người ta thét lên cậu cũng chỉ dám phát ra âm thanh ấm ách trong miệng.
Tên khốn đầu bù này ở trên giường cậu nghĩa là hắn không lý tới Hoàng Ân, cậu mà gây ra tiếng động đáng nghi lỡ Hoàng Ân nghe được chạy sang gây hứng thú cho hắn thì càng khó giải quyết hơn. Trường phát hiện tên này dường như rất thích “chơi” cậu. Tên “ăn mày” này được hưởng một lần rồi ăn cậu đến nghiện luôn hay sao mà mãi không buông tha cậu. Miệng nói trả thù chuyện cậu làm hắn đi tù nhưng cũng chưa đánh cậu cái nào…chỉ là…Trường nhớ tới cái mông mình mỗi lần bị hắn ghé thăm thì mười lần như một đường thẳng không thể đi. Trường bi ai, cậu còn chưa có người yêu mà cứ bị tên đầu bù này ám mãi thì còn gì là cuộc đời cậu nữa.
Bốp một tiếng vang dội, mông đau rát, Trường suýt la lên. Cậu không chuyên tâm, hắn hung hăng úp sấp cậu, đè đầu xuống giường, mông nâng cao cao, mông cậu ăn đủ mấy cái vả như trời giáng của hắn. Trường khóc không ra nước mắt. Cưỡng bức còn muốn người bị hại hợp tác, còn có thiên lý không chứ.
Mấy cái vả mông vang dội thành công đánh thức Hoàng Ân, tiếng động lạ trong đêm rõ mồn một, nhà cậu cũng chỉ nhà cấp bốn làm gì có chuyện cách âm hay phòng kín. Hoàng Ân mơ mơ màng màng lại bị tiếng động kỳ quái lúc to lúc nhỏ đánh thức. Lóng lỗ tai lên nghe lại thấy im ắng, đang định tiếp tục ngủ nhưng trong bụng cứ rấm rức không yên như có chuyện gì đó đáng lo lắng.
Hoàng Ân đẩy cửa ra khỏi phòng, chưa được mấy bước đã bị một vật gì lạnh lẽo đặt lên cổ, miệng lập tức bị một bàn tay thô to bịt chặt, bị lôi xuống lầu, quăng vào góc nhà.
Nhà không bật đèn, Hoàng Ân không nhìn rõ tình hình trong phòng ngay được, chờ cậu nhìn rõ thì hít một hơi. Vài tên côn đồ bặm trợn đứng ngồi rải rác trong phòng khách nhà cậu, lấy đồ ăn đồ uống tự nhiên như chỗ không người. Tên lúc nảy tha cậu từ trên lầu xuống đứng gần cậu nhất, quơ quơ con dao trong tay cười đểu nhìn cậu.
– Ở yên trong phòng giường êm nệm ấm không chịu, ra ngoài làm gì. Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: Một bị trói như hôm trước để giữ im lặng, hai ngồi yên mà câm mồm lại, chỉ cần gây một tiếng ồn thôi… – Hắn nhe răng dùng dao làm một động tác cắt ngang cổ.
Hoàng Ân không dám làm anh hùng, cậu thụt người xuống tỏ ý tự mình sẽ ngồi yên. Đám lưu manh chẳng thèm để ý cậu chỉ lo vào bếp lục đồ ăn, một tên có vẻ như có quyền hơn phân công:
– Ai gác thì gác đi, tao ngủ trước. Đàn anh mà hưởng người đẹp thì chẳng biết lúc nào mới chịu đủ.
Nói rồi hắn đá một tên đang ngồi trên sô-pha ra rồi tự mình chiếm toàn bộ ghế làm giường ngủ.
Hoàng Ân vẫn thấp thỏm không biết tình hình Trường thế nào, giờ nghe tên lưu manh này nói cậu đã biết Trường hẳn là bị tên đầu bù xù kia cưỡng bức nữa rồi.
– Hắc! Siêu mẫu mà, nghe nói có tiền cũng không mua được một đêm đó. Cao giá cỡ nào thì vẫn cứ phải không công mà hầu đàn anh đấy thôi. Thế mới biết đàn ông thế nào mới gọi là có bản lĩnh. Ở đây cũng còn một siêu mẫu có giá này…
Nói rồi tên đó liếc nhìn Hoàng Ân làm cho cậu lạnh người, đừng nói hắn đánh chủ ý tới cậu chứ? Tim cậu đập ầm ầm trong ngực, nhưng cuối cùng tên lưu manh đó chỉ nói mà không làm gì, Hoàng Ân yên lặng ngồi tới khi tên đầu bù xù từ trên lầu đi xuống, không một tiếng động cả đám như ma quỷ lần lượt đi hết.
Trước khi ra khỏi cửa tên đầu bù xù dường như còn liếc nhìn về phía Hoàng Ân, nói dường như vì cậu không nhìn được mắt hắn, lần này cũng như lần trước cả khuôn mặt đều bị mái tóc bù xù che mất, hình như đến cả Trường cũng chưa thấy rõ mặt.
Chờ tên cuối cùng ra khỏi cửa, âm thanh “cạch” của tiếng khép cửa vừa vang lên Hoàng Ân đã chạy bay lên lầu, gần như là tông cửa phòng vào chỗ Trường nằm. Không như lần trước hắn bỏ Trường nguyên trạng nằm đó, lần này khá hơn, quần áo được mặc chỉnh tề, người cũng ngay ngắn nằm, chăn đáp kín. Nhìn như vậy Hoàng Ân cũng đỡ lo nhưng cậu không an tâm lắm, cậu giở nhẹ tấm chăn đắp trên người Trường, không có gì “kinh dị” xảy ra, Hoàng Ân thở phào lập tức gọi điện thoại cho anh Lộc. Chưa đầy nửa giờ anh Lộc đã có mặt ở “hiện trường”, nhìn đống rác bị bỏ lại dưới phòng khách, nhìn Trường ngủ mê mệt bọn họ làm ồn ào như vậy cũng không tỉnh dậy anh Lộc lo lắng gọi vị bác sỹ lần trước đến kiểm tra cho Trường một lượt xong mới yên tâm đi.
“Để anh tìm anh Tư nhờ hỏi thăm người này một chút. Chỉ có mấy ngày mà đã tìm được mấy đứa, đến đi không ai hay biết thì không phải chỉ là mấy tên lưu manh bình thường. Sợ rằng anh Phong lần trước tìm hiểu người này đã quá qua loa rồi. Mấy ngày nay hai đứa chịu khó, chuyển chỗ cũng không ích lợi gì, sợ là có để người theo dõi, chúng ta không biết đối phương là ai trước mắt khó mà tránh. Nếu còn tới nữa thì cố mà thuận theo vậy, không nguy hiểm đến tính mạng phải đặt hàng đầu. Anh sẽ cố gắng điều đình vụ này cho thỏa đáng.”
Hoàng Ân nhớ mấy câu anh Lộc nói mà nổi da gà, Trường chọc phải hạng người gì thế? Chuyện này không biết sẽ đi tới đâu, có nguy hiểm hay không? Nhưng sau đêm hôm qua cậu có thể nhận biết một chút cách hành xử của người đầu bù đó. Anh ta dường như chỉ nhắm vào Trường, vì cậu biết anh ta dây dưa với Trường từ lâu rồi chứ không phải mới đây mà trong thời gian đó cậu vẫn ở cạnh Trường đều không bị gì, người này vạch rất rõ mục đích muốn làm không phải hạng lưu manh mạt hạng như bề ngoài, có đàn em mà hình như chính xác là thân vệ thì đúng hơn, một đám làm việc rất nhẹ nhàng dứt khoát lớp lan không cần hắn lên tiếng ra lệnh cứ nhịp nhàng mà phối hợp lẫn nhau. Tuy chỉ nhìn vào việc đi trộm “sắc” thì không dám khẳng định nhưng cũng phải nói chỉ đi trộm “sắc” mà còn quy củ như thế thì làm chuyện lớn còn thế nào?
Hoàng Ân thấy phiền, phiền vì biết chuyện này không thể đơn giản giải quyết, phiền vì tuy chuyện này không liên quan cậu nhưng cậu không thể bỏ Trường lại tự chạy lấy thân. Tham gia vào lại cũng chẳng giúp được gì, lấy thân thế chỗ sao? Còn phải coi người đầu bù đó có muốn không nữa kìa, lần nào cũng chỉ nhắm vào Trường, hiển nhiên anh ta nhắm vào người chứ không phải muốn ăn của lạ hay muốn “chơi người nổi tiếng”. Nói người nổi tiếng thì còn một đống chuyện phải lo đây. Hai cậu mới đứng vững lại bị chuyện này, không phải nói xui chứ nếu bị đám lưu manh này quay clip tung ra ngoài là coi như xong… Hoàng Ân vò đầu bứt tai, cứ đi nghĩa vụ như Hồng Ân mà yên chuyện.
Buổi tối Minh Quân đến, biết chuyện lại tái diễn anh lập tức muốn Hoàng Ân chuyển đến nhà anh, anh muốn báo cảnh sát. Hoàng Ân phải giở hết giọng vừa năn nỉ vừa phân tích anh mới thôi. Trường đề nghị để Trường tự dọn ra ngoài, vì đối tượng bị quấy rối là cậu không phải Hoàng Ân, cứ thế này không chừng ngày nào đó lại liên lụy Hoàng Ân thì nguy. Giữa lúc Hoàng Ân chưa biết nghe ai thì anh Lộc có câu trả lời.
“Hỏi không được chính xác người này là ai, có nhờ người lần trước giúp chúng ta giải quyết hắn nhưng hình như người ta cũng gặp rắc rối. Anh Tư có gặp người trong giới, hắn chỉ nói cậu cứ ngoan ngoãn theo tên đó đi…đợi…đợi hắn chán…thì hắn sẽ đi, tên này xưa nay thường hành xử như vậy.
Thực ra anh nghe được hắn được “đại ca” nào đó trọng dụng lắm. Nếu đại ca này muốn mua đứt cậu tặng cho hắn anh Phong không thể che chở nổi, người anh Phong vẫn hợp tác làm ăn cũng không che được.
Mà người anh Phong vẫn hợp tác là kẻ có địa vị cao trong giới ở miền Nam này lắm.”
Nói đơn giản Trường bị người nhắm trúng, mà hắn là lưu manh cao cấp, mấy vị lưu manh cao cấp mà họ biết cũng không đứng ra điều đình nổi, mặc bây thôi.
– Cậu chọc phải tổ ong rồi. – Anh Liêm lắc đầu lia lịa, mới nhận việc mà đã gặp chuyện khó nhằn rồi. – Không lẽ sau này hắn tới thì chỉ có cách “dọn bàn” mới hắn ăn?
– Nói như thế cũng không sai.
Nghe anh Lộc khẳng định mà Trường tái mặt. Sao cậu lại xui xẻo như vậy.
– Còn một chuyện nữa. Anh Phong nói người là do cậu chọc phải anh Phong không chịu trách nhiệm. Cậu muốn làm tiếp thì làm, muốn trốn về nhà thì về. Nếu muốn trốn thì anh ấy cho không cậu số tiền đã đầu tư coi như giúp cậu lần cuối. Cậu xảy ra chuyện gì anh ấy không liên quan tới nữa.
– Anh Phong tuyệt tình như vậy! Anh Lộc, em gánh không nổi đâu, trốn đến đâu mà hắn không tìm ra chứ, em chạy ra khỏi nước được sao? Anh Lộc anh đừng có đuổi em.
Trường hoảng hồn năn nỉ, đừng đùa, bị một tên quấy rồi tìиɧ ɖu͙© cậu chịu được. Đánh mất mọi thứ cậu đang cố gắng là trực tiếp gϊếŧ cậu ngay lập tức, chưa nói đến chuyện vất vả lắm cậu mới được đi học lại, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Trốn chui trốn nhủi không biết đến khi nào…Trường không cần nghĩ cũng biết con đường nào sáng hơn.
– Nếu chọn ở lại làm tiếp thì cậu chuyển sang chỗ khác. Anh sẽ tìm cho cậu căn hộ nào kín đáo một chút tránh chuyện bị bọn săn tin phát hiện.
– Cám ơn anh, cám ơn anh!!
Trường cám ơn lia lịa, cậu trực tiếp đem cái tên lưu manh cao cấp kia xem nhẹ như con kiến con muỗi. Hoàng Ân cảm thấy Trường đặt trọng tâm nhầm chỗ nhưng Trường lại nói: “Đối với tôi bị hắn dây dưa vẫn tốt hơn không nhà không nghề nghiệp không học vấn, mỗi giây mỗi phút đều có thể bị người ta đạp trên đầu, chưa kể còn phải chạy trốn. Cậu không ở trong hoàn cảnh của tôi không hiểu được đâu”. Hoàng Ân đành thôi, mỗi người lựa chọn con đường riêng cho mình, cảm thấy qua được là tốt rồi.
Trường dọn đi, Hoàng Ân cân nhắc một tuần cuối cùng quyết định không đến ở cùng Minh Quân, cậu sợ lại một lần nữa phải dọn khỏi nhà anh. Cái đống đồ của cậu từng bị anh quăng như rác cậu vẫn chưa quên, ấn tượng còn rất rõ ràng trong tim cậu.
…
Hết vốn rồi, chờ viết tiếp thôi.
À, bến của Trường thì tới đây cũng biết rồi hỉ!