Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 28

28.

Hồng Ân bên kia bận rộn với hai tháng quân trường bên này Hoàng Ân cũng vội vàng lo thủ tục nhập học. Bên cạnh đó cậu và Trường bắt đầu cho cuộc thi siêu mẫu. Anh Lộc nói, bước đầu tiên tiến quân là phải tìm cho mình một cái giải để đánh bóng tên tuổi trước. Sau đó sẽ tìm một cái giải có uy tín hơn để đẩy cao giá trị bản thân lên, sau này muốn làm mưa làm gió gì cũng không ai dám nói mình không có giá trị. Hoàng Ân nghe thấy cũng cảm thấy rất có lý, nhưng bước ra một sân chơi có quy mô, có hàng ngàn cặp mắt theo dõi cậu không tránh khỏi cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Đường cũng đã lót sẵn, anh Lộc nói không phải cậu và Trường không đủ thực lực giành giải thưởng chỉ là tránh giữa đường nhảy ra một kẻ dùng tiền áp đảo thì kể hoạch mà anh đã định ra cho hai cậu sẽ bị đứt đoạn. Nhưng hai cậu cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng để không xảy ra sơ xuất cuối cùng giải cầm trong tay không được thuyết phục thành ra mất hình tượng, không tốt.

Cuộc thi kéo dài, lại phải tập trung theo đoàn làm cho Hoàng Ân không có thời gian về nhà. Cậu trước tiên điện báo cho mẹ chuyện cậu tham gia cuộc thi, sẽ vắng nhà thường xuyên, sợ mẹ gọi điện về nhà không gặp cậu lại lo lắng.

Về phần Minh Quân, anh sau khi tiễn Hồng Ân đi thì cũng thu dọn về chỗ cũ. Cũng đã tiếp điện thoại cậu gọi, có điều không có sự nhiệt tình như lúc cậu là Hồng Ân. Hoàng Ân thở dài, vậy cũng tốt, ít ra anh cũng bình thường đối mặt với mối quan hệ cùng cậu. Chứ nếu anh không theo được Hồng Ân lại quay sang nhiệt tình cùng cậu thì tình cảm của anh chẳng có chút giá trị nào.

Biết vậy nhưng trong lòng không tránh khỏi xót xa, cậu cùng anh bao lâu mà không làm cho anh đối với cậu nhiệt tình hơn chút nào sao, đồng ý thiết lập mối quan hệ với cậu thì ít nhiều cũng đã có thiện cảm cùng cậu, thậm chí có cảm giác thích cậu cũng không sai nhưng sao vẫn lạnh nhạt như vậy.

Trước khi đi tập trung Hoàng Ân ghé qua nhà Minh Quân. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà anh sau khi chia tay. Để chắc chắn không bị lý do bận việc gì đó để từ chối tiếp cậu, Hoàng Ân Cậu chọn đến buổi tối. Bây giờ cậu không còn là ưu tiên một trong lòng anh nữa cho nên cậu phải triệt tiêu tất cả “chướng ngại” mới có thể gặp anh lâu một chút.

Nhà tối om om, Minh Quân không có nhà. Hoàng Ân nhìn cánh cửa nửa không biết nên chờ anh về hay trực tiếp gọi điện thoại cho anh. Minh Quân cũng có thể về ngay lập tức mà cũng có thể anh bận tiệc tùng chiêu đãi gì đó mà khuya mới về. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui cậu quyết định gọi cho Minh Quân, thứ nhất nếu anh bận thì cậu đi về không chờ nữa vì cậu không nghĩ anh sẽ vì cậu đến mà tranh thủ về. Thứ hai cũng tiện báo luôn cho anh cậu thời gian tới sẽ bận.

Tiếng chuông đổ một hồi lâu Minh Quân mới bắt máy. Bên kia vọng ra tiếng nhạc rất ầm ĩ, khiến Hoàng Ân muốn nói gì cũng khó.

– Có chuyện gì không? – Minh Quân đầu bên kia cố gắng hỏi.

– Anh có về nhà bây giờ không, em đang ở trước nhà anh? – Hoàng Ân cũng cố gắng nói lớn cho Minh Quân nghe.

Bên kia không thấy Minh Quân trả lời, điện thoại cũng không bị ngắt, một vài giây sau Hoàng Ân nghe bên kia yên tĩnh lại cậu biết anh vừa tìm chỗ yên tĩnh một chút để nói chuyện, Hoàng Ân bất giác nghe trong lòng ngọt ngào một chút, ít ra anh không vì khó nói chuyện mà trực tiếp cúp điện thoại của cậu.

– Có chuyện gì? – Minh Quân không mấy nhiệt tình hỏi Hoàng Ân.

– Em đang ở trước nhà anh. – Hoàng Ân không biết nói làm sao để cho Minh Quân biết cậu muốn gặp anh, đành nói cho anh biết tình hình của cậu.

– Anh đang tiếp khách hàng, nếu không có việc gì gấp thì anh gọi lại cho em sau. Không thì hơn mười giờ mới có khả năng về.

– Dạ!

Hoàng Ân nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ.

– Em chờ anh được không?

– Được, vào nhà chờ anh đi.

Nói rồi Minh Quân cúp máy không hỏi han gì thêm. Hoàng Ân cười khổ nhìn cửa nhà Minh Quân. Hình như anh quên anh đã thay ổ khóa từ khi chuyện cậu là Hoàng Ân đổ bể. Ngày trước Hoàng Ân có chìa khóa cửa, chìa khóa phòng, trong nhà anh nơi nào có khóa thì cậu đều có một cái. Nhưng sau đó, anh đã thay khóa cửa, những nơi khác bên trong cậu không biết thế nào, nhưng sau khi hai người chia tay Hoàng Ân có đến lấy vài món đồ còn để ở nhà anh, phát hiện anh đã thay ổ khóa. Từ đó tới nay cậu mới quay lại.

Hoàng Ân cân nhắc giữa việc đứng ngoài đường chờ anh với việc lúc khác gọi cho anh. Thời gian tới cậu khó có thời gian gặp anh, họa may chỉ có điện thoại, nhưng như tình hình hôm nay anh hỏi cậu có chuyện gì gấp không, nhớ nhung thì gọi có là gấp hay không. Nghĩ nghĩ, Hoàng Ân cuối cùng cũng đứng chờ, mười một giờ hơn Minh Quân mới về tới.

Người anh có mùi rượu nhưng không hề có dấu hiệu say, anh vẫn tự lái xe được. Hoàng Ân tránh qua một bên để Minh Quân đưa xe vào nhà, sau đó cậu mới vào theo. Từ lúc mở cửa, đưa xe vào Minh Quân nhìn cậu mấy lần không biết nghĩ cái gì nhưng làm cậu thấy hơi chột dạ. Chờ anh từ tám giờ tới mười một giờ, suốt ba tiếng đồng hồ đứng ngoài đường Hoàng Ân cũng cảm thấy mình làm hơi quá, nhưng anh đã nói hơn mười giờ sẽ về, cậu cũng đã nói cậu chờ, chờ tới mười giờ rồi lại thêm chút nữa, định về những nghĩ công cậu chờ từ tám giờ đến giờ thành công cốc sao, rồi lại chờ thêm chút nữa, thế là chờ tới nửa đêm.

Bây giờ thấy anh nhìn cậu bằng ánh mắt kiểu như “có cần chờ như vậy không” làm cậu lại chột dạ. Không biết lấy lý do gì để nói, không lẽ nói muốn gặp anh một chút, sắp tới bận quá không gặp được. Khổ cái vấn đề này với cậu thì quan trọng chứ với anh thì đâu có quan trọng.

– Sao không vào nhà, đứng bên ngoài làm gì? Có chuyện gì gấp mà phải chờ tới giờ này?

Câu hỏi của Minh Quân thiệt tình làm khó cậu muốn chết. Hoàng Ân không biết phải trả lời thế nào, cậu nhìn nhìn anh rồi nhìn nhìn ngoài đường đã vắng người, rồi không biết làm sao đành gãi gãi đầu nhanh chóng kiếm cái cớ.

– Em hồi trước có để mấy thứ ở nhà anh. Em cần…cần hơi gấp nên tới lấy.

– Đồ của em?

Minh Quân nhớ lại một chút, rồi chỉ vào trong góc gara, giọng nói hơi ngập ngừng một chút.

– Ở bên đó.

Đồ đạc Hoàng Ân còn để lại nhà anh gom hết cho vào góc gara chờ Hoàng Ân tới lấy nhưng không ngờ là tới bây giờ cậu mới tới lấy.

– Ah… – Hoàng Ân nghệch mặt, quẵng hết vào trong góc gara như thế luôn. Đành vậy, chưa bị quăng vô thùng rác cũng là may. – Vậy em đi lấy.

– Ừ.

Nói rồi Minh Quân đi thẳng vào nhà, anh muốn rửa mặt thay đồ trước, có gì nói sau.

Thấy Minh Quân bỏ đi một mạch không lý tới cậu, Hoàng Ân đành đi tới cái đống đồ tội nghiệp bị vứt xó của cậu. Nhìn thấy mới hết hồn…nhiều như vậy sao? Cậu nhớ cậu cũng không có mang bao nhiêu thứ tới nhà anh nha.

Nhưng nhìn kỹ Hoàng Ân lại thở dài. Những thứ bị quăng ở đây không chỉ đồ mà cậu mang tới, ngay cả những thứ anh mua cho cậu sử dụng ở đây cũng cùng chung số phận: nào áo ngủ, khăn tắm, dép đi trong nhà, ly uống nước, bàn chải đánh răng thậm chí cả chăn, ga giường lẫn gối đủ thứ đồ linh tinh. Hoàng Ân gãi gãi đầu, mang hết đi sao, của cậu mà cũng không phải của cậu, thật là dở khóc dở cười mà.

Hoàng Ân đào đào vài thứ, tìm mấy thứ cậu mang tới cho vào balô, cho được cái nào hay cái nấy, xong rồi mới nhìn xem Minh Quân đang làm gì. Chào anh về hay nói với anh cậu tham gia cuộc thi. Được sự ủng hộ của anh thì hơi khó nhưng Hoàng Ân rất muốn nói cho anh biết.

– Tìm được chưa?

Minh Quân từ trong phòng đi ra trên người đã mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, quần kaki màu kem với áo thun ngắn tay màu xám lông chuột, mái tóc vẫn còn ướt chứng tỏ anh vừa tắm xong.

– Tìm được rồi.

Hoàng Ân ngoan ngoãn đến sô-pha ngồi xuống, không còn dép đi trong nhà, cậu chân trần dẫm trên nền gạch nghe lành lạnh.

– Lấy cái gì mà gấp như vậy, không để ngày mai lấy được sao. Đêm hôm đứng ngoài đường.

– Tại ngày mai cần gấp. Em tham gia cuộc thi siêu mẫu, ngày mai bắt đầu rồi, hôm nay không lấy không được.

Hoàng Ân lợi dụng thời cơ nói cho anh biết cậu sắp tới rất bận rộn, cũng tham gia một cuộc thi lớn. Trong lòng ít nhiều chờ mong anh nói gì đó với cậu.

– Khuya rồi, đi tắm rửa đi.

Minh Quân cũng không để ý mấy cuộc thi trong lời nói của Hoàng Ân, với anh mấy cái người gọi là siêu mẫu, siêu sao gì đó thật nhảm nhí. Cũng đã nủa đêm rồi, để Hoàng Ân về một mình thì anh thấy nguy hiểm, để anh đưa về thì anh cũng đã mệt, cả một ngày chạy ngược chạy xuôi, còn tiệc tùng khách khứa, anh bây giờ chỉ muốn ngủ. Vả lại Hoàng Ân không phải chưa từng ngủ lại nhà anh.

– Dạ!… Không cần đâu, em về được mà. Mai em đi sớm, sợ lại phiền anh. – Tim Hoàng Ân đập loạn, dù gì đã lâu cậu không ở cùng anh.

– Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, em về có chuyện gì anh ăn nói thế nào với cô. Nếu em nhất quyết muốn về thì anh đưa về, anh thật ra bây giờ hơi mệt nên em ngủ lại thì hơn.

– Dạ.

– Anh lên phong trước.

Minh Quân thấy Hoàng Ân đã đồng ý thì lên lầu, quả thật anh đang nhức đầu cần tìm viên thuốc uống rồi ngủ một giấc.



Minh Quân giật mình thức dậy thấy đèn trong phòng mình vẫn còn sáng, anh day day thái dương nhớ là hình như anh không tắt đèn là có mục đích. À, Hoàng Ân ngủ lại nên anh để đèn cho cậu. Nhưng nhìn không thấy Hoàng Ân đâu, bên cạnh không có dấu hiệu có người năm qua, không lẽ anh nhớ lầm. Không thể nào, hay anh chỉ vừa ngợp mắt, căn bản là Hoàng Ân còn chưa tắm xong.

Nghe ngóng trong phòng tắm cũng không có tiếng động. Minh Quân ngồi dậy xuống giường đi ra ngoài. Trong phòng khách truyền ra tiếng tivi nho nhỏ.

“Không lẽ giờ này còn xem tivi”. Minh Quân nghi hoặc, anh nhớ không lầm về đến nhà đã gần nửa đêm rồi.

Minh Quân đi xuống phòng khách, quả nhiên tivi còn mở, nhưng người coi đã ngủ khò. Hoàng Ân còn mặc nguyên bộ quần áo lúc cậu đến, có điều áo khoát đắp trên người, balô để một bên chân.

Hoàng Ân không chỉ một lần xem tivi rồi ngủ luôn, cậu thường xuyên nằm dài trên sô-pha ôm gối xem mấy chương trình biểu diễn thời trang gì đó rồi ngủ mất, anh thường xuyên giúp cậu tắt tivi, mang cậu vô giường cho cậu ngủ ngay ngắn.

Minh Quân bước tới gần Hoàng Ân, tìm điều khiển tắt tivi đi. Nhìn cậu anh không biết nên gọi dậy bảo cậu thay đồ rồi lên giường ngủ, hay như trước ôm cậu vào giường. Đêm qua mệt quá anh cũng không để ý, quần áo của Hoàng Ân anh đã đem quăng hết, bảo cậu tắm rửa cũng không có quần áo để thay. Nằm ngủ trên sô-pha là dùng áo khoát đắp, một bộ dạng chuẩn bị ngủ ở đây chứ không phải là ngủ quên. Anh quên nói cho cậu có thể vào phòng ngủ, cũng như đêm qua lúc về nhìn thấy Hoàng Ân ngồi trên bồn cây trước nhà mà không vào trong, hỏi tới anh mới nhớ mình đã thay ổ khóa cửa.

Thực sự thương anh như vậy sao, thái độ anh không tốt như vậy cũng muốn thương!

Minh Quân chưa quyết định được là gọi cậu dậy hay là ôm cậu vào phòng thì điện thoại Hoàng Ân reo inh ỏi, là chuông báo thức. Nhìn lên đã là năm giờ sáng rồi. Vì màn cửa thật dầy nên không để ý bên ngoài trời đã bắt đầu sáng.

Hoàng Ân trở mình mấy cái mới chậm rãi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở mò mò điện thoại để tắt báo thức. Thấy cậu một bộ ù ù cạc cạc nhướng mắt tìm điện thoại, Minh Quân hảo tâm đem điện thoại bỏ vào tay cậu. Lúc này hình như Hoàng Ân mới nhớ ra cậu ở đâu.

– Anh! A…à.

Hoàng Ân không biết nói gì nên cứ ậm ừ trong miệng.

– Dậy sớm như vậy. Đêm qua mấy giờ ngủ?

– Em tắm xong là ngủ liền. Chắc cũng cỡ mười hai giờ. – Hoàng Ân thành thật trả lời.

– Tắm? – Minh Quân nhìn cậu một bộ dạng y như hôm qua của cậu nghi ngờ.

– Tại không có đồ thay nên mặc lại thôi.

– Đi ngay bây giờ sao? Ăn sáng xong anh đưa em đi.

– Dạ, em gọi Trường qua chở cũng được, tụi em đi cùng nhau.

– Chờ anh thay đồ, em kiếm cái gì ăn tạm đi.

Không cho Hoàng Ân nói tới nói lui, Minh Quân trở vô phòng thay đồ.

“Ăn cái gì?” Hoàng Ân không biết trong nhà anh có thứ gì có thể làm đồ ăn sáng được ngoài cà phê. Tối qua cậu đã tìm qua một lần, tủ lạnh trống lốc, tủ đồ khô cũng lăn lóc vài gói mì quá hạn. Trước đây không có cậu mang món này món kia bỏ vô thì căn bản Minh Quân không hề có ý thức bổ sung thực phẩm trong nhà, huống chi thời gian qua hầu như anh ở nhà cậu.

– Không có gì ăn được à?

Minh Quân trở ra thấy Hoàng Ân vẫn yên vị trên ghế anh mới nhớ từ ngày dọn trở về nhà anh chưa để ý tới khâu thực phẩm. Nếu còn sót lại thì chắc chắn cũng không ăn được.

– Ra ngoài ăn, em đi tới đâu.

– Dạ, cho em về nhà. Phải chuẩn bị một chút trước khi đi.

Minh Quân đi lấy xe, Hoàng Ân ra trước mở cửa chờ anh. Cũng giống như trước khi hai người còn thân mật, phối hợp rất nhịp nhàng.

Lên xe rồi, Hoàng Ân đặt chìa khóa nhà vào hộc đựng đồ, cài khóa an toàn ngồi ngay ngắn chờ anh xuất phát. Nhìn một loạt hành động quen thuộc của Hoàng Ân mang lại cho anh cảm giác rất thoải mái, giống như đi xa được trở lại nhà. Hình như anh thực sự bỏ qua rất nhiều nhiều thứ, anh đã cố chấp không chịu nhìn vào sự thật là anh đã quen thuộc với Hoàng Ân.

– Anh sẽ đưa chìa khóa cửa cho em sau. – Minh Quân cho xe chạy, lại dùng thái độ rất tự nhiên nói rằng anh sẽ đưa cho cậu chìa khóa nhà khác.

– Lần sau tới em sẽ canh lúc anh có ở nhà. – Ý cậu là cậu sẽ không dại dột chờ anh suốt mấy tiếng đồng hồ kiểu như tối hôm qua nữa.

Hoàng Ân đã phát hiện anh tuy nhìn lại mối quan hệ với cậu nhưng không có nghĩa sẽ như cậu, ưu tiên mọi điều cho anh. Anh sẽ không vì cậu chờ mà vội vã trở về hay không lập tức về được sẽ không chốc chốc gọi điện cho cậu làm cho thời gian chờ của cậu không quá tẻ nhạt, sẽ không sốt ruột xem cậu ăn làm sao, ngủ làm sao. Cậu không ngại ngủ sô-pha, nhưng điều đó chứng minh anh không nhiệt tình đặt mối quan hệ với cậu.

– Em muốn ăn cái gì? – Minh Quân không nói tiếp chuyện chìa khóa nữa, chìa khóa anh sẽ đưa sau, trước tiên giải quyết bữa sáng. Tối qua trong bụng cũng chỉ toàn là rượu bia.

– Anh cho em về luôn, sợ sẽ không kịp giờ tập trung. Em còn nhiều đồ cần chuẩn bị.

Hoàng Ân quyết định buông bỏ nhiệt tình vun đắp cho mối quan hệ của anh cùng cậu. Dù gì cậu đã ký hợp đồng với anh Phong, chuyện cậu làm Minh Quân biết thì chắc chắn trăm phần trăm sẽ không bỏ qua cho cậu, xác xuất cậu bị quăng đi không dưới chín mươi chín phần trăm. Tuy hiện tại cả hai bên cậu không muốn buông bỏ bên nào, công việc cậu muốn, anh cậu cũng muốn. Nhưng đã qua một lần kinh nghiệm cậu đã hiểu rõ, anh đối với cậu là một thứ bấp bênh không rõ ràng, có thể có, có thể không, có rồi cũng chưa chắc cậu giữ được. Đối với công việc cậu chỉ cần cố gắng thì chắc chắn được hoàn trả xứng đáng. Ước muốn của cậu cũng được thực hiện. Anh hiện tại là một món hàng xa xỉ mà cậu muốn sắm.

– Không cần giận hờn với anh. Hôm qua quả thật đau đầu quá nên anh ngủ quên. – Minh Quân nghĩ nên giải thích một chút, anh đã nói sẽ tìm hiểu nhau thì sẽ làm, hôm qua không phải anh cố tình cư xử không đẹp như vậy với Hoàng Ân.

– Đâu có, quả thật em bị trễ. Không kịp cà kê ăn sáng, nếu được anh ghé đầu đường em mua hộp xôi. – Bị Minh Quân nói cậu làm mình làm mẩy với anh Hoàng Ân cũng không cải, cậu bây giờ có thể sao.

– Thôi được. Xong thì đi đâu anh chở đi luôn.

– Em hẹn Trường qua nhà rồi. Anh còn phải đi làm, không cần để ý em. Tụi em tự lo được.

Minh Quân nhìn Hoàng Ân không một cái rồi không nói gì nữa. Anh dừng xe đầu ngõ theo yêu cầu để Hoàng Ân mua đồ ăn rồi mới đưa cậu vô nhà. Vô tới quả nhiên Trường đã đứng chờ trước nhà, nhìn thấy Hoàng Ân về tới không khỏi càu nhàu mấy tiếng.

Minh Quân ban đầu còn nghĩ Hoàng Ân muốn giận dỗi anh chuyện tối hôm qua nên từ chối đi ăn sáng, nhưng nhìn thấy Trường chờ cậu thì anh thay đổi suy nghĩ một chút. Thôi thì để lần gặp sau anh chu đáo hơn một chút bù lại, trước khi có câu trả lời chính xác cho mối quan hệ giữa anh và cậu anh không muốn mình cư xử như một kẻ không có chút phong độ.

Minh Quân nhanh chóng làm một xâu chìa khóa riêng cho Hoàng Ân, tuy cậu và anh chưa chính thức là người yêu, nếu xét theo bình thường thì chưa thân thiết tới mức cho cậu chìa khóa nhà, nhưng khổ nổi anh và cậu có mối quan hệ đi ngược, có chìa khóa nhà trước, ở trong nhà anh bao lâu rồi bây giờ còn nói gì tới chuyện xem xét mức độ. Còn chưa nói tới chuyện giường cũng lên không biết bao nhiêu lần. Nói lên giường anh lại nhớ cảm giác thoải mái ngày đó ôm cậu ngủ một đêm, đêm qua anh cũng muốn ôm cậu ngủ một giấc không ngờ ngã đầu liền ngủ một mạch tơi sáng.

Cơ thể anh đã quen thuộc với Hoàng Ân, chỉ cần tim anh cũng nghĩ về Hoàng Ân thì đã hoàn chỉnh thành một thứ gọi là tình yêu.

Ngoài chìa khóa nhà có lẽ những thứ anh đã quăng đi phải bổ sung lại, nghĩ lung tung một lát Minh Quân lại tự cười mình, anh đang thiết lập mối quan hệ xá© ŧᏂịŧ trước hay tâm hồn trước vậy? Mới nói sẽ nghiêm túc với cậu bây giờ lại để cho thể xác lấn át.



Chiều nay Hoàng Ân có hẹn Phương uống cà phê, lâu lắm cậu mới có một buổi tối rỗi rảnh liền hẹn anh Phương.

Khi tới nơi Phương đã chờ sẵn, nhưng anh có vẻ có tâm sự, mặt mày không tươi tắn như mọi khi.

– Anh Kim Thành lại chọc giận anh hả, hay ai thuê đồ lại quỵt tiền.

– Anh cậu rảnh mà đi giận hờn cái tên ấy.

– Rõ là đang giận. Không phải lần trước định góp gạo thổi cơm chung rồi sao, đừng nói anh suy nghĩ từ đó đến nay vẫn không xong đi.

– Phải, phải. Vẫn còn đang nghĩ đây. Nghĩ mãi cũng chẳng ra, quả thật là đang phát rầu.

– Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy hả anh. Anh ấy thương anh, anh cũng thương anh ấy, sống chung là bình thường thôi.

– Biết vậy, nhưng từ trước đến nay không đồng ý, tự dưng bây giờ anh ấy vừa mới dựng cho anh một cái công ty thế là anh đồng ý cái rụp, giống như… Em hiểu mà, anh không để ý chuyện giàu nghèo của hai bên, anh có năng lực tự nuôi mình không ngại đối tượng là ai. Nhưng nhận lời lúc này hơi nhạy cảm, anh ấy lại cứ thúc giục miết.

– Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ coi như sính lễ đi…ha…ha. Chia cổ phần cho anh ta là xong chứ gì. Còn không thì cứ để một thời gian nữa rồi gật đầu. Sầu não làm chi.

– Đúng ra cũng định một thời gian nữa, nhưng hôm trước lại nghe Hồng Ân mắng Minh Quân “không có trách nhiệm với người đầu ấp tay gối” bỗng dưng anh lại thấy mình ích kỷ không có để ý đến tâm trạng của Kim Thành, thật phát rầu mà.

– Vậy cái nào nặng cái nào nhẹ?

– Cái nào là cái gì? – Phương hơi không hiểu lời Hoàng Ân hỏi.

– Thì tâm trạng của anh Kim Thành hay “vần đề nhạy cảm” của anh nặng hơn.

Phương không trả lời mà im lặng một lúc, dáng vẻ nghiêm túc cân nhắc.

– Anh biết rồi. – Dường như đã quyết định được nên trả lời rất gọn gàng.

– Khi nào chính thức nhớ báo với em để em gửi quà mừng. – Hoàng Ân cũng đoán được cậu trả lời mà Phương chưa chính thức nói ra.

– Đừng có chọc ghẹo anh. Nói chuyện của em đi, Vũ Phong có giúp được gì cho em không? Anh thấy anh ta thế nào ấy, thật lòng mà nói mỗi lần phải tiếp xúc với anh ta anh cảm thấy rất ngại.

– Tốt lắm, anh Phong có mời quản lý hướng dẫn tụi em hoạt động. Em chuẩn bị tham gia cuộc thi siêu mẫu, quản lý bảo thế nào cũng có giải, trừ khi em cố tình làm xấu mặt.

– Vậy sao! Tự tin dữ. – Phương nhìn Hoàng Ân một vòng từ trên xuống dưới đánh giá cậu. – Giữ được thể hình tốt, da dẻ cũng đẹp, trang phục phù hợp, mặt mày sáng láng, tự tin, có phong cách hơn xưa rất nhiều. Đào tạo tốt.

– Không, là em học tốt. – Hoàng Ân nửa đùa nửa thật.

– Được, được là em tốt. Vô được chung kết phải cho anh vé đi coi nha. Đến cỗ vũ em.

– Nhất định, cho nên anh mỗi ngày nhớ cầu cho em thuận lợi vô chung kết nha, đạt giải càng cao càng tốt.

– Được, mỗi ngày đi chùa cầu cho em, nhưng ứng trước tiền nhang đèn đi.

– Anh thật là keo kiệt. Hôm nay mời anh uống cà phê thôi.

– Em thật là. Còn Minh Quân thế nào rồi. Anh chưa từng thấy kẻ nào độc đoán như cái tên này. Hai người cứ như vậy mà chấm dứt.?

– Em đang ân hận muốn chết đây này? Hôm trước đầu óc có chút men, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầu anh ấy thử tìm hiểu nhau một lần.

– Rồi thế nào.

– Thì còn thế nào được nữa. Anh ấy bây giờ suốt ngày chỉ có công việc, công việc. Hợp đồng bản vẽ chất cao như núi ấy. Chẳng nhớ em là ai.

– Tên kia lật lọng?

– Không biết có phải là lật lọng không chì là… Em đến nhà anh ấy…ôi thiệt xấu hổ muốn chết. Bị cho đứng ngoài đường chờ mấy tiếng đồng hồ. Ở lại qua đêm bị ngủ sô-pha, bộ đồ cũng không cho em mượn thay ra để tắm rửa. Đồ đạc hồi trước của em đã bị anh ấy quăng hết rồi.

– Hắn ta không cho em tới?

– Không nói không cho, tới thì cư xử bình thường thôi nhưng thái độ lạnh nhạt lắm. Hồi trước đúng là coi trời bằng vung mới dám nghĩ rằng anh ấy sẽ thương em, sẽ không chấp nhất chuyện Hồng Ân hay là Hoàng Ân. Minh Quân nói đúng, có lẽ em đã không tôn trọng tình cảm của anh ấy thật. Cứ bắt ghép anh ấy với mình.

– Vậy bây giờ làm sao?

– Không làm sao, thời gian này em cũng không có thời gian nên cũng mặc kệ. Gần hai tháng qua anh ấy gọi cho em mấy lần…

– Có chủ động gọi cho em?

– Vì mẹ em thôi anh ơi. Hỏi đi hỏi lại chỉ có mấy câu: “Em học hành thế nào? Có cần hỗ trợ cái gì không?”. Mẹ hay gọi cho ảnh để hỏi tình hình tụi em, nên ảnh gọi để coi em có làm gì gây họa không thôi, không phải bản thân ảnh quan tâm em. Từ lần đó tới nay cũng chưa có gặp lại nhau nhưng anh ấy cũng không có ý kiến. Kệ, bỏ thì lòng không nỡ, theo thì thấy nản quá. Thôi thì nó tới đâu thì tới.

– Em đúng là dạng si tình tới cố chấp. Em cứng đầu cứng cổ lắm chứ không phải vừa.

– Em cũng chẳng biết mình thuộc dạng gì, muốn yêu thì yêu ai biết được.

– Nói ngang. Minh Quân như vậy thì tìm người khác đi, điều kiện như em dễ kiếm người yêu thôi mà. Đâu có ế…

– Anh yêu người khác đi đừng yêu anh Kim Thành nữa.

– Hai chuyện khác nhau mà. Đem so sao được?

– Biết rồi, biết rồi. Anh được người ta coi như bảo bối đặt trong tay, còn em như đá thô ngáng đường, không so sánh được.

– Nói nhảm, để anh tìm người làm mai cho. Bảo đảm đồ xịn, không có nửa vời như Minh Quân đâu. Kim Thành quen biết nhiều lắm nha, đàn ông lịch lãm, chất lượng hơn hắn ta nhiều.

– Biết anh Kim Thành của anh tốt rồi, nhưng không cần đâu, khi nào trong lòng triệt để không thương anh ấy nữa em sẽ tìm người khác. Còn tìm kẻ để lấp chỗ trống chỉ thêm tự tìm phiền toái mà thôi.

– Em y như ông cụ non chứ giống gì thanh niên hai mươi tuổi.

– Em mới mười tám.

– Xì!!!… Rồi cứ như thế hoài, yêu sống yêu chết.

– Làm gì sống với chết. Yêu thì vẫn có yêu, chỉ là vị trí của anh ấy trong lòng em không còn là ưu tiên một nữa mà thôi, bây giờ anh ấy là sau của tất cả những gì em muốn ưu tiên. Trong lòng nhẹ nhàng nhiều lắm.

– Làm được không đó đừng có mạnh miệng rồi vài bữa lại bù lu bù loa.

– Anh coi thường em quá, dù gì em cũng trưởng thành rồi nha. Mọi nghĩa, có cần đưa chứng minh nhân dân cho anh coi luôn không. – Hoàng Ân hăng hái cười đùa.

– Em thật là! Nếu nói là lớn rồi thì tự lo cho mình đi, đừng để mình cứ thiệt thòi mãi. Nói em anh lại thấy mình nên xúc tiến chuyện của mình nhanh một chút, không khéo ngày nào đó rơi mất khỏi hàng ưu tiên một thì nguy. Này, anh cần người đi theo ủng hộ cỗ vũ, chọn em được không?

– Sẵn sàng, với anh em luôn sẵn sàng giúp đỡ nha.

– Xếp trong hàng ưu tiên luôn hả?

– Đúng! Đúng!

Nói rồi hai anh em cười ha ha. Chụm đầu bàn bạc chuyện Phương cần nhờ vả. Nói cả buổi tối Hoàng Ân mới trở về. Trên đường chốc chốc cậu lại hít hà như ăn phải ớt: “Sao mà mình cũng muốn được như thế quá!”



Không nhắc thì thôi, nhắc tới Minh Quân thì Hoàng Ân lại muốn gặp một chút, giờ này mới hơn tám giờ một chút chắc Minh Quân có ở nhà. Không gọi trước mà Hoàng Ân một mạch đi tới nhà anh. Đèn bên trong sáng, không uổng công cậu hứng chí bất tử chạy tới đây.

Bấm chuông hai tiếng Minh Quân đã ra mở cửa. Nhìn Thấy Hoàng Ân anh không tỏ ra vui hay buồn, chỉ mở cửa rồi né qua một bên cho Hoàng Ân đẩy xe vô, cẩn thận đóng cửa rồi lại đi mở cửa gara cho Hoàng Ân cất xe. Nhìn một loạt động tác có vẻ như chu đáo chăm sóc cậu nhưng lại làm với thái độ không lạnh không nhạt làm Hoàng Ân không biết đâu mà lần. Không giống lần trước bỏ mặc cậu nhưng lại cũng chẳng tỏ ra niềm nở cho lắm.

– Anh đang làm việc hả? – Hoàng Ân lên tiếng hỏi trước.

– Ừ, lúc này hơi bận, không hở ra được chút nào. – Minh Quân trả lời, giống như đang nói với một người bạn ghé thăm chứ không phải đối tượng tìm hiểu yêu đương.

– Vậy để em về. Anh làm việc đi, em cũng đến chơi thôi. – Nói rồi Hoàng Ân định quay xe ra.

Minh Quân nhìn Hoàng Ân định quay xe muốn về, anh lại thấy lạ. Cậu không phải tìm cơ hội để hai người cùng nhau sao. Bây giờ lại tỏ vẻ giận dỗi bỏ về.

– Cũng trễ rồi, tới thì ở lại luôn đi. Cứ nhằm trời tối đi lại lung tung, có chuyện thì coi em trả lời thế nào với mẹ.

– Còn sớm mà. Em sợ làm phiền anh làm việc.

Minh Quân không nói tới nói lui nữa mà trực tiếp đẩy xe vào gara rồi đóng cửa.

– Chưa tắm thì đi tắm, chưa ăn thì vô tủ lạnh kiếm cái gì ăn đỡ đi. Anh còn mấy việc gấp, bây giờ không rảnh ra được.

– Dạ!

Bỏ lại cho cậu mấy câu Minh Quân đi một mạch lại bàn làm việc của mình. Hoàng Ân nhìn theo Minh Quân trong bụng lầm bầm: “Hôm nay ăn trúng cái gì thế không biết. Kêu không rảnh còn bảo mình ở lại. Theo lý nên cho mình về sớm mới đúng chứ nhỉ!”

Hoàng Ân đi vào, liếc nhìn anh đang cắm đầu trong một đống giấy tờ, xung quanh không biết cơ man nào là bản vẽ, lớp trên lớp dưới nhìn phát kinh.

Không đi tắm rửa kiếm đồ ăn như Minh Quân bảo, Hoàng Ân nhặt nhạnh đống “rác” xung quanh anh cố gắng phân loại thứ nào theo cái nấy. Minh Quân ngẩn đầu nhìn cậu, bốn mắt giao nhau mấy giây, Hoàng Ân tưởng chừng anh sẽ bảo cậu đừng động vào đồ của anh nhưng Minh Quân không nói gì, tiếp tục cúi xuống làm việc của mình.

Nhìn thấy xung quanh tạm ổn Hoàng Ân mới đi tắm, cậu vừa bước tới cửa phòng tắm thì nghe tiếng Minh Quân đều đều bảo.

– Đồ đạc để trong tủ. Máy giặt hư rồi, đồ dơ cứ để trong rổ.

– Ah, à…em biết rồi.

Đồ đạc để trong tủ thì chỉ có ở cái tử trong phòng anh. Chỗ trước đây cậu vẫn để đồ. Hoàng Ân nửa tin nửa ngờ vào phòng ngủ mở tủ quần áo, đúng là có hai ba bộ đồ còn mới tinh cở size của cậu.

“Minh Quân mua sao?” Chắc là do lần trước cậu không có đồ thay nên Minh Quân đã mua. Bên trong còn có khăn mới, có cả đôi dép đi trong nhà còn nguyên trong bịch. Minh Quân mua nhưng không để sẵn nơi cần sử dụng mà bỏ hết trong góc tủ này. Hoàng Ân cũng đành cảm ơn anh nhọc công chuẩn bị, tìm hiểu để yêu nhau anh làm cũng có bài bản quá chứ.

Tắm rửa xong lại đi nấu mì gói ăn, trong nhà Minh Quân dụng cụ nhà bếp rất đầy đủ nhưng nguyên liệu nấu ăn thì… không mì gói thì cũng là đồ hộp, căn bản không có đồ tươi sống để mà nấu nướng. Minh Quân không nấu, cậu không nấu nên xưa nay bếp vẫn vậy. Các bữa ăn không ăn ở tiệm thì cũng mì gói đồ hộp.

Bưng tô mì đến sô-pha, Hoàng Ân tự nhiên mở tivi, bật thật nhỏ hầu như bản thân cậu còn nghe không thấy. Vừa ăn mì vừa dán mắt vào tivi, Hoàng Ân hở ra có chút thời gian nào là cắm đầu vào tivi tất.

Minh Quân nghe tiếng Hoàng Ân đi ra, tiếng tivi bật lên, tiếng tivi được chỉnh nhỏ, một loạt âm thanh quên thuộc làm anh có cảm giác kỳ lạ. Minh Quân ngẩn đầu nhìn Hoàng Ân, cậu vẫn chăm chú ăn mì, xem tivi không chú ý tới anh đang nhìn cậu.

Trước đây cũng vậy, Hoàng Ân khi ấy anh vẫn cứ tưởng là Hồng Ân cũng hay ngồi ở đó, ôm tivi trong khi anh bận rộn, chỉ có điều… Trước đây cậu sẽ câu cổ anh hôn thật sâu, rồi mới bỏ ra sô-pha ngồi. Bàn làm việc sở dĩ kê như thế này là để cả hai được ở gần nhau ngay cả khi bận bịu nhất. Khi làm việc anh chỉ cần ngẩn lên là có thể nhìn thấy cậu, cậu có thể ở sô-pha xem tivi hay học bài, rồi chỉ cần liếc ngang một cái là có thể nhìn thấy anh. Cảm giác thấy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc.

Hôm nay nhìn cậu từ góc độ quen thuộc này, cảm giác căn nhà cũng bớt trống trãi. Hoàng Ân ngồi đó, mặc bộ đồ ngủ xì xà xì xụp húp mì chờ anh. Cảm giác lại có người ở cùng mình, chờ mình…thật kỳ lạ.

Hôm trước khi hứa với Hoàng Ân cho cậu một cơ hội anh có hơi hối hận, nhưng bây giờ hình như cũng không phải là không thể. Dường như anh cảm thấy mình nợ ai đó một lời xin lỗi, không phải lời xin lỗi anh đã từng nói mà là anh đã làm cậu đau lòng.

Còn chìa khóa nhà nữa, anh cũng nên tranh thủ đi làm thêm một bộ.

Nhưng Minh Quân chờ hoài cũng không thấy Hoàng Ân tới để anh đưa chìa khóa, hay để cho cậu thấy anh đã bổ sung lại những thứ anh đã quăng đi.

Cho tới khi nhìn thấy xâu chìa khóa chuẩn bị cho Hoàng Ân vẫn còn năm nguyên chỗ cũ, Minh Quân mới chợt nhớ lâu rồi không thấy cậu. Tính lại đã hơn nửa tháng chứ không ít. Mọi khi luôn là Hoàng Ân tìm anh trước nên anh cũng không chú ý tới việc tìm cậu. Hai người đang quen nhau tệ lắm cũng không thể nửa tháng trời một cú điện thoại cũng không có.

Không phải nói, anh ứng với câu đỏ bạc đen tình. Đường tình của anh từ ngày bị Hồng Ân thô bạo từ chối thì hợp đồng anh ký không hề ngừng tay, ngay cả ý định thu dọn trở về Canada cũng bị quăng vô sọt rác, anh không ngốc tới mức bỏ công việc làm ăn đang vô cùng thuận lợi mà chạy.

Tạm ngừng công việc vài phút Minh Quân gọi cho Hoàng Ân, vừa reo chuông đầu là cậu đã bắt máy, nhưng tiếng alo bên kia giống như đi ăn trộm, kèm theo dường như là tiếng giảng bài, Hoàng Ân đang ở trong lớp học.

– Em đang ở trong lớp? – Minh Quân khẳng định lại.

– Dạ, anh tìm em có việc gì ạ?

Minh Quân lại ngẩn ra, anh tìm cậu có việc gì, chẳng qua phát hiện cậu biến đâu mất mới gọi xem thế nào.

– Không, chỉ hỏi tình hình em thế nào thôi.

– Dạ tốt, hơi bận một chút nhưng không sao. – Giọng Hoàng Ân có vẻ sốt ruột, lại đè giọng rất thấp.

– Thôi em học đi. Anh cũng không có việc gì, chỉ hỏi thăm vậy thôi.

– Dạ!

Cúp máy rồi Minh Quân lại nhìn đống bản vẽ mà ngán ngẩm, hơi hơi mất tinh thần làm việc.

Tưởng sau cuộc gọi quan tâm đầy chủ động của Minh Quân mối quan hệ của hai người sẽ tiến lên một bậc không ngờ lại vẫn tiếp tục dậm chân tại chỗ. Thêm một cái nửa tháng nữa cũng không thấy Hoàng Ân xuất hiện, lần này Minh Quân hơi lo. Phần nhiều là lo cậu có xảy ra chuyện gì xấu không, dù gì anh cũng phải để mắt trông nom cậu thay mẹ cậu.

Gọi điện thì cậu luôn ở lớp hoặc ở nơi nào đó rất ồn áo, cũng có khi máy không mở. Tới tận nhà tìm không thấy, nhà cửa vắng tanh. Lần này anh cảm thấy không làm ra lẽ không được.

– Em sớm nhất tới gặp anh.

Câu đầu tiên khi anh gọi được cho Hoàng Ân chính là vậy. Đợi Hoàng Ân ngẩn người với “mệnh lệnh” bất ngờ của anh xong Minh Quân mới tiếp tục hỏi cho ra cậu đang làm chuyện gì.

– Em đang tham gia thi siêu mẫu, cần tập trung nhiều ngày. Hôm trước có nói với anh rồi.

Lần này thì tới phiên Minh Quân ngẩn ra. Đúng là cậu đã nói nhưng anh không để trong lòng, gần đây việc thì càng ngày càng nhiều, khiến triệt để quên tuốt.

– Khi nào thì em xong. – Khụ một tiếng, Minh Quân dẹp bớt giọng điệu hỏi tội xuống. Dù gì cũng là anh quên, không phải Hoàng Ân bí mật làm chuyện xấu gì.

– Khoảng nửa tháng nữa là kết thúc, đêm chung kết là ngày hai mươi này. Anh có đến xem không?

– Không, anh không có thời gian… – Nhưng nghĩ nghĩ lại Minh Quân lại nói thêm. – Nếu hôm đó sắp xếp được anh sẽ theo dõi.