Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 22

22.

Hồng Ân đi rồi, một người khác thế chỗ của cậu, người yêu của Thắng, Hượu:

– Cậu nhóc thấy coi bộ sốc dữ lắm. Anh nghĩ cậu ấy có nghĩ quẩn không? – Thắng nhìn Hượu muốn nghe ý kiến của anh.

Thắng nhìn người yêu nảy giờ vẫn lặng lẽ ngồi góc khác trong quán kiên nhẫn chờ mấy tiếng đồng hồ liền xem anh làm chuyện bao đồng. Thật ra nhiệt tình của anh đối với chuyện của Hồng Ân cũng có phần nói vào của người này, luôn nói cậu ấy thật rất đáng quan tâm, cần động viên an ủi…vân vân và vân vân. Khiến anh không muốn làm bà tám cũng không được.

– Không sao đâu, có thể sẽ cần nhiều thời gian nhưng khi con người ta có lòng tự trọng sẽ tự mình đứng lên được thôi. Anh thấy cậu ấy có.

– Thôi tính tiền rồi mình đi ăn cái gì đi. Nảy giờ chỉ toàn trà và cà phê, xót bụng muốn chết rồi.

Hai người sánh vai bước ra khỏi quán, rất vui vẻ vì chuyện mình vừa làm. Thắng còn than thở vài câu, tự đoán sau chuyện này anh có khả năng mở phòng tư vấn chuyên khuyên giải kẻ thất tình không, rồi nhìn người yêu cười chế giễu mình mà hạnh phúc.

Đang phơi phới trong lòng tình tình tự tự cùng người yêu Thắng bỗng sựng lại vì một bóng dáng khá quen thuộc.

– Cậu ta làm gì ở đó mà có vẻ gian quá vậy?

– Ai?

– Đó bên kia, cậu mặc cái áo màu nâu. Đang thập thò thập thò đó. – Thắng chỉ về phía bên kia, bên cạnh Thiên Nga, nơi đó có con hẻm nhỏ. – Chắc chắn trăm phần trăm có chuyện.

– Chuyện gì? Đó là ai mới được?

Thấy bộ dạng Thắng qua đường vội vội vàng vàng, Hượu cũng vội vàng đuổi theo. Thắng im lặng đến sau lưng một cậu trai đang chăm chăm nhìn vào phía trong.

– Cậu nhìn cái gì đấy…?

Chưa đứt cậu Thắng đã nhìn thấy sự việc đang xảy ra bên trong con hẻm, một vụ ẩu đả. Như có điều gì mách bảo Thắng bổng dưng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không cần nghi ngờ anh lập tức buộc tội.

– Cậu coi đánh nhau, cậu đang đánh ai, Hồng Ân?

Nói thì lâu nhưng ngay lập tức Thắng la lên:

– Dừng tay, bảo vệ đâu. Anh, gọi công an.

Hượu cũng ngay lập tức nhìn thấy thứ Thắng thấy, một nhóm thanh niên choai choai, bốn năm đứa đang đánh hội đồng một người khác. Người bị đánh cũng không vừa, bị bốn năm người vây mà vẫn gan lỳ đánh trả. Cái áo đó, tuy bị xé rách nhưng anh cũng nhìn ra cậu nhóc vừa bị thất tình.

Nghe Thắng bảo anh gọi bảo vệ, Hượu lập tức lôi bảo vệ cổng của Thiên Nga lại, nhưng đám thanh niên đã lập tức chạy mất ngay khi Thắng đòi gọi bảo vệ lẫn công an. Anh đoán cũng không phải côn đồ chân chính.

– Thằng Sang đâu? – Thắng thấy đám kia chạy mất thì quay sang tìm người anh cho là kẻ đầu têu mọi chuyện, kẻ thập thò đầu con hẻm bị anh bắt gặp, Sang.

– Là đứa nào? – Hượu cũng chỉ nghe tên qua miệng Thắng chứ cũng không biết rõ mặt người nào là người nào.

– Thằng nhóc mặc áo nâu đứng ở đây, lúc mới tới em có nói chuyện với nó.

– À, vậy là chạy mất rồi. Chạy trước cả đám kia.

– Cái đám nhóc này…tưởng hiền lành lắm hóa ra…

– Em lo coi cậu nhóc làm sao trước. Coi có cần đưa đi bệnh viện không.

– Thấy thì không nặng lắm. Nhưng chắc phải vô bệnh viện coi qua. Anh lấy xe giúp em.

Thắng lập tức quay lại chỗ Hồng Ân, cậu ngồi bệt dưới đất tranh thủ thở. Tay thỉnh thoảng quệt vết máu vẫn nhỏ xuống khóe mắt.

– Đừng lấy tay chùi nữa, nhiễm trùng bây giờ. – Thắng vội rút khăn tay chặn máu cho Hồng Ân.

Anh bảo vệ bị Hượu lôi tới cũng vội vàng giúp Thắng đỡ Hồng Ân ra đầu hẻm lên xe.

– Cần lập biên bản báo công an không anh? – Ang bảo vệ cũng lo, lỡ lát cậu nhóc có chuyện gì còn có cái mà báo cáo.

– Đừng, em không sao đâu. Đừng báo công an. – Hồng Ân quả thật không muốn rắc rối tới công an. Bao nhiêu đây cũng đủ phiền lắm rồi. Vả lại bản thân bị đánh cậu cũng tự cảm nhận được mình bị thương nặng nhẹ.

– Được rồi, không cần gọi công an. Nhưng lúc nảy anh nhớ được mặt đám kia, sau này nhìn thấy thì báo cho tôi. – Thắng dặn anh bảo vệ xong thì xe Hượu cũng trờ tới. Vội vội vàng đem Hồng Ân lên xe đi bệnh viện.

– Sao máu ra quá trời vậy. Đưa anh xem, có trúng mắt không?

Một bên mắt Hồng Ân bị máu che mất Thắng không nhìn rõ nên không đoán được mắt cậu có bị gì không.

– Chắc không sao.

Hồng Ân cũng trả lời đại, thật ra trên người chỗ nào cũng đau ê ẩm, chẳng phân biệt được chỗ nào đau chỗ nào không. Có điều mức độ vẫn chịu đựng được nên cậu biết mình không bị thương nặng lắm. Không cần gấp rút đi cấp cứu.

– Thằng Sang, trước mặt Đình Tuấn thì tỏ ra yếu đuối thế đấy. Coi sau lưng làm chuyện gì. Hừ! Em cũng đã không có thiện cảm, bây giờ càng khẳng định mình không nhìn lầm người. – Thắng hậm hực nói với Hượu đang điều khiển xe.

– Em không nhìn lầm thì ích gì.

– Để anh gọi cho Đình Tuấn, coi nó giải quyết chuyện này thế nào. – Thắng nghiêm mặt nói với Hồng Ân rồi hăm hở rút điện định gọi đi, lại bị Hồng Ân cản lại.

– Đừng gọi. Cho em con đường sống với. Anh gọi anh ấy tới em không biết giấu mặt vào đâu đâu.

– Em!!!

– Cậu nhóc nói đúng đó. Chuyện cũng đã rồi, dù em không thích Sang nhưng chuyện của bọn họ em không nên xen vào nữa. Bỏ đi, giúp Hồng Ân tới bệnh viện còn tốt hơn. – Hượu nói với Thắng xong lại bảo Hồng Ân. – Nhưng em không thể cứ như vậy một mình được, cần gọi cho người nhà. Nói Thắng gọi giúp em đi, bảo tới thẳng bệnh viện luôn.

– Dạ! Anh gọi Hoàng Ân giúp em. – Hồng Ân chỉ còn biết gọi thằng em thôi chứ còn biết gọi ai. Dù gì lần này muốn dấu mẹ cũng phải nhờ Hoàng Ân giúp, không thì không biết phải giải thích chuyện đánh nhau đổ máu này như thế nào.



Hồng Ân phải khâu bốn mủi trên mí mắt dưới đuôi chân mày, khả năng có sẹo rất cao. Nhưng bên cạnh chuyện cậu bị đánh lần này gián tiếp phanh phui một chuyện khác.

Hoàng Ân đang ở cùng Minh Quân.

Hoàng Ân nằm dài trên ghế xem chương trình biểu diễn thời trang, nhìn sự lộng lẫy, tỏa hào quang của những người mẫu trên đó mà cậu cân nhắc một chuyện khác.

Cậu muốn được như họ bất chấp mọi thứ, hay giữ gìn an bình hiện tại nhưng không biết chắc tương lai sẽ thế nào, cũng có thể thành thiên nga nhưng cũng có thể mãi mãi chỉ là con vịt.

Hoàng Ân liếc nhìn Minh Quân đang cắm cúi với những mẫu thiết kế mới của mình. Anh gần đây ăn nên làm ra lắm, công ty lúc nào cũng bận rộn với những đơn hàng. Khi cao hứng anh còn bảo cậu là thần tài của anh, từ khi có cậu anh phất lên như diều. Hoàng Ân chỉ cười rùi, anh chỉ biết nịnh nọt là giỏi. Nhưng anh đúng là không chỉ biết nịnh, từ một văn phòng nhỏ chẳng mấy chốc dưới tay anh đã có hẳn một đội ngũ kiến trúc sư, nhân viên thiết kế, nhân viên thi công…v..v. Đã rất ra dáng một công ty quy mô rồi, không phải một người kiêm hai ba việc nữa. Anh vẫn bảo cậu kiếm một cái nghề nào mà về giúp anh được ấy, làm người mẫu làm chi.

Hoàng Ân biết anh không ủng hộ nhưng cũng may anh chưa từng lên tiếng ngăn cản. Tuy lâu lâu lại than vãn vài tiếng không có ai phụ giúp anh, nhưng cũng không buộc cậu bỏ đi niềm yêu thích. Nhưng theo cậu, anh không phải quá mức tôn trọng ý thích của cậu mà chẳng qua anh tự tin có thể cho cậu cả đời ấm no, cậu học một cái nghề chẳng qua là để có việc làm, thất bại cũng không sao. Cho nên cản hay không cản cũng không phải là vấn đề anh cần đặt lên hàng đầu.

Phải chăng anh chưa coi cậu là một người lớn, anh vẫn xem cậu là cậu hàng xóm bé nhỏ thiếu thốn đủ thứ cần anh đến nâng niu.

Hoàng Ân lại nhìn lên tivi, cậu vẫn mê mẩn nơi đó. Đặt giả thuyết nếu phải vì anh cậu có từ bỏ không? Không biết, thật sự là Hoàng Ân không thể tự trả lời vấn đề mình đưa ra. Thứ nhất cậu chỉ mới mơ về nơi đó chứ chưa từng ở trong nó, cho nên niềm đam mê vẫn đang cháy bỏng. Thứ hai anh không phải là của cậu, cậu từ bỏ ước mơ của mình thì cũng không chắc sẽ có anh.

Trường đã đồng ý rồi, từ hôm Trường đồng ý với đề nghị của người đàn ông tên Vũ Phong đó cậu chưa liên lạc với Trường lần nào. Không biết tình hình của cậu ta ra sao, nhưng chắc là không tệ. Nếu có chuyện gì Trường đã gọi cho cậu, Hoàng Ân tin như vậy, Trường là một người bạn không tệ.

Nói tới Vũ Phong, Hoàng Ân đến bây giờ vẫn còn choáng trước anh ta. Anh ta chính là người mà Kim Thành bạn của anh Phương giới thiệu cho cậu và Trường. Người mà trong miệng Kim Thành chính là “đối tượng nhờ vả tốt nhất, đáng tin nhất” của anh ta.

Hoàng Ân nghĩ anh Kim Thành nói thế cũng không sai, nhưng đối tượng được giúp đỡ phải là anh Kim Thành hoặc quá lắm là anh Phương mà thôi. Còn bọn cậu…

Ngày hôm đó hồi hộp kéo Trường theo anh Phương tới Four. Hoàng Ân và Trường được anh Kim Thành giới thiệu với Vũ Phong, lúc ấy Kim Thành đã nói với cậu rằng:

– Anh Phương em nhờ anh giúp mấy đứa nhưng khổ quá, anh trước giờ chỉ có tàu bè, sông biển không thôi. Mấy chuyện như giới người mẫu diễn viên anh chính hiệu ù ù cạc cạc.

Hoàng Ân cũng tin anh nói thật vì lúc đó khuôn mặt Kim Thành tỏ ra rất có lỗi. Hoàng Ân thoáng thất vọng. Nhưng sau đó anh lại giới thiệu một người khác, đó là Vũ Phong.

Người đàn ông này từ cái nhìn đầu tiên Hoàng Ân đã cảm thấy e ngại. Anh ta được giới thiệu là người bạn thân nhất của Kim Thành nhưng không hề có cái điệu cợt nhã, dễ gần như Kim Thành.

Khi cậu và Trường đứng trước mặt anh ta, sau một vài lời nhờ vả vô cùng thân thiết của Kim Thành, Vũ Phong cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu và Trường một cái, không tỏ ý có giúp hay không, giống như đang đánh giá một món đồ xem có giá trị hay không rồi mới trả lời.

Sau vài giây mà dài như cả thế kỷ, Hoàng Ân mới nhận được cậu trả lời, vô cùng gọn gàng.

– Thứ ba, bốn giờ đến gặp tôi.

Giống như mới vừa đứng trước tòa, nhận được một câu hứa hẹn xem xét giảm nhẹ án, Hoàng Ân thở phào.

– Cám ơn anh, tụi em sẽ đến đúng hẹn.

– Không cần cám ơn trước, tôi chưa nói sẽ giúp được các cậu.

– Dạ…!

Hoàng Ân quả thật chưa từng đứng trước một người như Vũ Phong lúng túng không sao kể xiết, người này gây quá nhiều áp lực khi tiếp xúc, cậu chưa từng có kinh ngihiệm nên như gà mắc tóc không biết nên trả lời làm sao cho đối phương có ấn tượng tốt. Nhưng Trường hình như khá hơn cậu, Trường lập tức lễ phép trả lời.

– Dạ, tụi em sẽ đến đúng hẹn. Mong anh giúp đỡ.

Từ đó về sau cậu lẫn Trường đều không có cơ hội nói chuyện thêm với người đàn ông tên Vũ Phong nữa, nhưng anh Kim Thành luôn miệng bảo không cần lo, anh ta nhất định sẽ giúp. Làm cho Hoàng Ân cũng nuôi nhiều hy vọng hơn.

Đến ngày hẹn của Vũ Phong, hai cậu cầm danh thϊếp của Vũ Phong đến nơi hẹn. Dù đã hẹn trước cả hai vẫn phải chờ cả tiếng đồng hồ mới được vào gặp Vũ Phong.

Anh ta cũng không tiếp cậu ở văn phòng mà mang hai người đến một nơi khác, sâu bên trong một câu lạc bộ nào đó mà Hoàng Ân cũng không biết tên. Đi vòng vèo xuyên qua vài hành lan vắng vẻ, Vũ Phong đẩy một cánh cửa nhỏ, lúc đó anh ta mới nói:

– Các cậu vào đi, cứ quan sát một lúc.

Hoàng Ân lẫn Trường đều bị choáng ngợp bởi sự trang trí xa hoa. Một sảnh không lớn cũng không nhỏ nhưng đâu đâu cũng thể hiện giá trị của những người có thể bước chân vào đây.

Một nhân viên dẫn ba người đến một bàn trà nhỏ trong góc, lúc này Hoàng Ân đã có thể nhìn thấy cửa lớn của sảnh, lối họ vừa đi vào Hoàng Ân đoán là cửa của nhân viên, bốn cánh cao rộng, chạm trỗ lộng lẫy mở trực tiếp vào một sảnh nhỏ nối liền với cầu thang hình vòng cung dẫn lên lầu, chùm đèn trần khổng lồ làm cho khí thế gian sảnh thêm phần sang trọng.

Hoàng Ân không biết trên lầu có những gì, nhưng phía dưới này đặt rất nhiều bàn trà, rãi rác khắp nơi, có khu vực để đồ ăn đồ uống tự chọn, dọc theo bức tường là những gian phòng mở khác, có phòng đánh bi da, có bar rượu nhưng đa số là bàn chơi bạc.

Để cho hai cậu tự nhiên quan sát một lát, Vũ Phong mới lên tiếng:

– Tôi không tham gia trong giới nghệ thuật nên dĩ nhiên không thể trực tiếp cho các cậu show diễn, hay một giải thưởng nào đó để đánh bóng tên tuổi. Vả lại tôi cũng không nhìn thấy lợi ích cho tôi khi tôi bỏ tiền đầu tư cho các cậu. Các cô cậu cứ khoái làm diễn viên người mẫu rồi cứ cho rằng khi có tiếng có tăm sẽ có đại gia mang tiền tới cung phụng. Xin lỗi tôi cho rằng quan niệm đó thật ấu trĩ. Tôi không bỏ tiền cho các cậu làm dáng, nhưng nể mặt Kim Thành tôi chỉ cho các cậu con đường có thể đi, dĩ nhiên các cậu đã muốn đi tắt thì không thể trách tôi.

Hoàng Ân nghe ra sự khinh miệt trong cách nói chuyện của Vũ Phong, nhưng cậu không biết phản bác thế nào. Chẳng lẽ nói tôi chỉ cần có người giúp tôi thiên vị một chút thôi, không phải cái kiểu “câu đại gia” như anh ta nói. Nhưng đi nhờ cũng đã là đi nhờ và Vũ Phong cũng không hề muốn nghe lời biện hộ nào. Trường cũng im lặng nghiêm túc nghe Vũ Phong nói, Hoàng Ân thấy vậy lại thôi, nếu không ổn cậu cũng không cần bắt buộc phải nhận sự giúp đỡ này.

– Các cậu có thể nhìn người kia. – Vũ Phong chỉ về phía cửa lớn.

Một cặp vừa mới bước vào, một thanh niên cùng một quý bà.

– Cậu ta cũng có chân trong giới người mẫu đấy, nổi tiếng bao nhiêu thì tôi không biết nhưng cậu ta là khách quen thường hay cùng người khác đến đây giải trí, mỗi một lần đi như vậy phải có cái giá riêng.

Nghe tới đây Hoàng Ân ớn lạnh, vậy có khác gì “trai gọi” đâu chứ. Dường như đọc được ý nghĩ đó trong mắt Hoàng Ân, Vũ Phong nhàn nhã tiếp lời.

– Dĩ nhiên, công việc đó nói tế nhị là cùng người đi chơi, nói khó nghe là trai gọi cao cấp. Người khác bị gọi tới thì phải phục vụ nhưng như cậu ta thì ngược lại còn phải lấy lòng mới được cùng đi chơi cùng dạo phố, giá đủ thì mới lên giường.

– Em không làm mấy chuyện đó. – Hoàng Ân bất giác bật ra miệng, nói xong cậu lại thấy ngượng. Nhìn qua Trường cầu cứu thì thấy Trường vẫn im lặng lắng nghe. Cậu đành tỏ ý ngoan ngoãn nghe tiếp.

– Tôi không phải thiện nam tín nữ gì mà không công giúp người, làm gì cũng phải có lợi cho đôi bên. Tôi cho hai cậu có sự lựa chọn: Một tôi sẽ giới thiệu các cậu với những người có khả năng, giúp hai người đàm phán đổi cái gì lấy cái gì tùy hai bên. Hai: hai cậu là em tôi, tôi bỏ sức bỏ công đẩy hai cậu lên nhưng…

Vũ Phong im lặng trước sự nín thở chờ đợi của cả hai

– Mai này có tên có tuổi, thì vẫn là em út của tôi. Tôi nhờ các cậu tiếp ai, các cậu phải tiếp người đó. Nhờ các cậu gặp ai phải gặp người đó, giới hạn cuối cùng là không bắt các cậu lên giường với bất cứ ai trừ khi tự các cậu muốn. Dĩ nhiên tôi sẽ đào tạo các cậu thành người có đủ tư cách từ chối người khác.

Một sự im lặng kéo dài, Vũ Phong cũng không gấp, Anh ta chậm rãi châm một điếu thuốc chờ.

– Có phải… – Trường ngập ngừng. – Có phải khi có danh tiếng, tôi cũng giống như người ban nảy, xả giao với những người anh muốn.

– Phải, cùng họ đánh bài, hát karaoke, uống rượu nói chuyện, đi dạo, đi chơi tác động họ theo ý của tôi, làm cho công việc hai bên tiến hành nhanh chóng, suông sẽ, thuận lợi.

– Chắc chắn anh không bắt tôi ngủ với bất cứ ai?

– Phải.

– Thời gian bao lâu?

– Không có giới hạn thời gian.

– Vậy…nhưng mà. Như vậy… – Trường cũng đâm sợ. – Chẳng lẽ cứ như vậy mãi.

– Có gì lạ đâu. Tôi bỏ công sức tiền bạc đầu tư cho các cậu nhưng không chắc có thể thu hồi vốn, giữa đường xảy ra chuyện gì thì tôi toi công. Cũng không phải chỉ đầu tư cho các cậu chỉ ngày một ngày hai, các cậu nổi tiếng vẫn phải tiếp tục đầu tư để danh tiếng lâu bền. Các cậu nói đi, thời điểm nào tôi có thể thu hồi ích lợi.

– Anh cứ ghi lại chi phí, tôi sẽ trả tới khi nào hết.

– Cậu đùa, tôi đầu tư mở công ty, làm ăn có lời thì cứ theo đó mà ăn. Có ai làm tới khi thu hồi vốn ban đầu thì giải thể không?

– Anh…anh…làm vậy là quá đáng. – Hoàng Ân cũng cảm thấy không công bằng, đồng ý chẳng khác nào ký món nợ suốt đời.

– Tôi có món nợ với Kim Thành nên mới đồng ý giúp các cậu. Không đồng ý là các cậu không phải tôi. Tôi sẽ bảo tài xế đưa các cậu về.

Vũ Phong thản nhiên không để ý tới việc mình bị mắng. Bản thân anh cũng không mấy muốn nhúng vô chuyện này, nhưng món nợ tình cảm ngày xưa với Kim Thành Vũ Phong vẫn để trong lòng. Giúp bạn lấy lòng người thương cũng không phải việc Vũ Phong muốn từ chối. Nhưng người được giúp lại không phải là bản thân người yêu của Kim Thành, anh cũng không cần phải phí công phí sức không công mà làm. Anh cho họ một cơ hội, anh sẽ không chèn ép nhưng anh muốn biết mấy cậu nhóc này có gan tới đâu, có tham vọng tới đâu. Dám liều thì con đường tương lai mới có khả năng mở ra, còn để người ta dọn sẳn một con đường đẹp đẽ an toàn thì…xin lỗi những kẻ như thế rất dễ bỏ cuộc vì trăm ngàn lý do vớ vẩn.

– Khoan đã, anh cho tôi suy nghĩ một chút. – Trường vội vàng giữ Vũ Phong lại.

– Cậu cứ thoãi mái suy nghĩ, tối nay tôi chỉ dành để tiếp hai cậu.

– Trường, cậu không thể làm liều. Ai biết sau này cậu sẽ phải làm những gì. Cả cuộc đời…

– Nếu cậu tự tin mình có thể nổi tiếng cả cuộc đời. – Vũ Phong cười khẩy khi nghe Hoàng Ân quá tự tin. – Nếu cậu tự tin rằng người ta vẫn còn muốn bỏ tiền mời cậu đi ăn, đi chơi khi cậu đã có tuổi.

– Hả? Vậy…ý anh là. – Hoàng Ân nghe ra vấn đề cũng không đến nổi đen tối như cậu tưởng.

– Tôi có những khách hàng đến chỗ tôi vung tiền. Tôi cũng có đối tác làm ăn. Những người này nếu có thể mời người nổi tiếng ngồi bên rủ rỉ vài lời thì tiền vung ra cũng dễ dàng hơn, đàm phán cũng nhanh chóng hơn. Dĩ nhiên mời người thì rất không chủ động, lại phải quy lụy tôi không thích, tôi muốn đào tạo vài người làm việc cho tôi. Tôi muốn dùng các cậu cho việc đó. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ bảo vệ các cậu không để khách hàng xúc phạm các cậu, nhưng còn phải trông vào sự thể hiệc của các cậu thế nào, có đáng để người ta tôn trọng mà không dám động vào hay không.

– Nếu chỉ làm đúng như những gì anh nói thì tôi đồng ý. – Trường nghe đến đây Trường nhanh chóng gật đầu.

– Trường à, cậu suy nghĩ kỹ một chút nữa đi. – Hoàng Ân lo lắng khi Trường đồng ý vội vàng quá.

– Tôi sẽ trả lương. Không làm không công. – Vũ Phong bồi thêm một câu.

– Tôi đồng ý, tôi sẽ nghiêm túc làm việc không làm anh đầu tư lỗ vốn. Nhưng có phải anh có thể bảo vệ được nhân viên không?

– Cậu phạm pháp ở đâu à? – Vũ Phong cảm thấy nghi ngờ khi nghe Trường hỏi như vậy.

– Không phải…thú thật là…dạo trước tôi được giới thiệu cho người ta…Không ngờ, gặp kẻ chỉ lấy mà không…không…giúp được gì cả, suốt ngày cứ theo quấy rối. Tôi vào đây một thân một mình, chẳng quen biết ai có thể giúp tôi thoát khỏi cái đám đó.

– Vậy à, nếu chỉ là một vài tên lưu manh thì không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đến xem. Còn cậu? – Vũ Phong nhìn Hoàng Ân hỏi.

– Tôi có người yêu rồi. – Hoàng Ân mở miệng từ chối lại thấy ngại, dù gì cũng là mình đi nhờ, dù là điều kiện của anh ta oái oăm vô cùng. Còn Trường, sau này có người yêu có gia đình thì làm sao, chẳng lẽ cứ tiếp tục như thế.

– Àh!…Cũng tốt, có người yêu, chung thủy. Việc nên làm, tôi có thiện cảm với cậu.

– Tôi không có người yêu. – Trường vội đính chính, lời nói của Vũ Phong giống như bảo cậu là kẻ không đàng hoàn.

– Tôi cũng không nói cậu thế nào. Nếu đã đồng ý thì tôi sẽ cho người đến gặp cậu, cứ coi như là quản lý đi. Từ nay làm gì cứ nghe theo sắp xếp là được.

– Dạ biết. Cám ơn anh.

Hoàng Ân từ hôm đó trở về cũng không gặp lại Trường, cậu có điện thoại hỏi vài lần Trường có vẻ vui lắm. Trường nói đã không bị quấy rầy bởi kẻ “ăn chùa” nữa, cậu được chỉ dạy rất nhiều thứ, dẫn đi tham gia nhiều sự kiện, tình hình có vẻ tốt lắm. Còn cảm ơn Hoàng Ân vì đã giúp cậu cơ hội này. Hoàng Ân cũng tạm an tâm, cậu cũng sợ mình đẩy bạn vào hố lửa.

Nhưng nghĩ tới mình cậu lại thở dài, không tiền, không tình, không sự nghiệp, cứ lềnh bềnh như lục bình trôi sông. Nhiều lúc cậu cũng muốn mặc kệ Minh Quân đồng ý với điều kiện của Vũ Phong nhưng lại không dám, làm vậy chẳng khác nào phản bội anh dù là…cậu không biết anh có để ý tới chuyện đó hay không. Nhưng thân mật với ai khác ngoài anh dù đó chỉ là công việc cậu cũng không muốn.