Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 11

11.

Đứng ở sân chờ, Hoàng Ân hồi hộp tim đập bang bang. Chuyến bay của Minh Quân đã đáp xuống từ lâu, người người lũ lượt đi ra mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh. Hoàng Ân hết ngóng qua rồi ngóng lại, sợ bỏ sót người nào đó lại là anh thì…

Từ xa bóng dáng quen thuộc đó vừa xuất hiện làm tim cậu loạn nhịp, vừa muốn lên tiếng gọi lại phát hiện yết hầu hình như bị tắt. Nhưng chưa đợi cậu gọi Minh Quân đã nhìn thấy cậu. Anh cười tươi vội vã bước về phía Hoàng Ân.

– Anh!…mừng anh mới về.

Hoàng Ân ấp úng, cậu vừa xấu hổ khi mặt đối mặt với anh, lại vừa hồi hộp sợ anh phát hiện cậu không phải Hồng Ân, lại vừa mong ngóng anh phát hiện đi cho cậu một cơ hội dễ dàng nhận tội hơn.

Nhưng Minh Quân chỉ cười, anh nhìn thấy người mình yêu đỏ hồng mặt khi nhìn thấy anh, lại ấp a ấp úng không biết làm sao. Như vậy có giống một người không hề có chút tình cảm với anh không, có giống một người chỉ coi anh như một người anh, một người hàng xóm bình thường không.

Minh Quân thấy “Hồng Ân” vẫn cứ lúng túng không biết làm sao, anh đành chủ động nắm tay cậu kéo ra ngoài gọi xe.

– Hôm nay không đi học? – Minh Quân biết cậu trốn học nhưng vẫn cứ hỏi.

– Không…mà tại chiều nay chỉ có tiết thể dục nên… – Hoàng Ân thấy Minh Quân biết cậu trốn học cũng thấy xấu hổ.

– Lần trước tiễn anh, không phải em cũng trốn học. – Minh Quân thấy ngọt ngào trong lòng vô cùng, Hồng Ân có thể vì anh không chỉ một lần trốn học.

– Mai mốt đừng trốn học đi đón anh nữa. – Minh Quân nói thế nhưng trong bụng đã bắt đầu tính toán xem mai này có nên chỉ đi chuyến bay ngoài giờ hành chính không. Tiện cho Hồng Ân đưa đón. Trong lòng anh cũng đâu muốn đi về một bóng chứ.

Đợi hai người đón được một chiếc taxi, chạy cả cây số Hoàng Ân mới nhớ tới chuyện Minh Quân sẽ ở đâu.

– Anh về nhà hả?

– Không, anh ở có nửa tháng, về nhà mắc công dọn dẹp từ trên xuống dưới, vả lại mẹ anh cũng đang kêu bán căn nhà đó rồi. Anh nghĩ ở khách sạn cho tiện. Ở gần khu nhà em nhé!

– Dạ! – Hoàng Ân tạm thời quên mất mình là Hồng Ân.

– Vậy về Tân Bình đi chú. – Minh Quân nói với tài xế. – Chú ghé khách sạn bình dân thôi.

– Anh ở nửa tháng hả? – Hoàng Ân tự nhủ, nửa tháng cậu có thể tranh thủ cho bản thân được bao nhiêu. Nghĩ tới lá thư “tự thú” đã viết sẵn trong cặp, cậu dự định sẽ đưa cho anh trước khi anh lên máy bay, mà nghe đau lòng.

Hoàng Ân phát hiện Minh Quân vẫn lén liếc cậu rồi tủm tỉm cười, tay anh vẫn lén lút nắm tay cậu đặt trên nệm xe. Bàn tay nắm thật chặt giống nhứ có bao nhiêu nhớ nhung anh mang hết vào đó.

Hoàng Ân đứng giữa một bờ vực của đầu óc và trái tim. Cậu chưa từng được gần gửi anh như thế, cậu chưa từng được anh nắm bàn tay với bao nhiêu khao khát. Hoàng Ân không nỡ.

Minh Quân ở một khách sạn cách nhà Hoàng Ân mười phút đi xe đạp. Hoàng Ân phụ anh mang hành lý lên phòng, rồi lóng ngóng đứng đợi chẳng biết tay chân phải để đâu, nên ở lại tiếp hay nên về.

– Em ngồi chờ anh một chút, anh dọn sơ mấy thứ này.

“Mấy thứ này” là mớ đồ đạc anh mang về. Minh Quân thu dọn rất nhanh chóng, đơn giản là để y nguyên như thế tống hết vô tủ.

Hoàng Ân ngồi xuống chỗ chiếc bàn con cạnh giường. Khách sạn này thuộc lọai bình dân nên phòng ngủ cũng nhỏ. Ngoại trừ những thứ không thể thiếu như: giường, tủ quần áo, ti vi, cái tủ lạnh con, toilet, thì cũng chỉ có bàn viết đặt cạnh đầu giường. Hoàng Ân hiện tại đang ngồi ở đấy nhìn Minh Quân “dọn dẹp” hành lý.

– Ngồi máy bay mệt rã rời, đói nữa. Em có đói không? – Minh Quân dọn xong thì đến ngồi ở mép giường đối mặt với Hoàng Ân hỏi.

– Anh ăn gì, em đi mua cho. Hay anh muốn ra ngoài ăn?

– Thôi để xuống đường mua cái gì ăn nhẹ một chút. Anh muốn nghỉ ngơi, buổi tối hãy ra ngoài ăn. – Minh Quân thực sự cũng mệt rũ rồi, anh muốn nghỉ một chút, buổi tối có tinh thần, tỉnh táo ở cạnh “Hồng Ân” hơn.

– Vậy để em xuống mua cho anh tô phở. – Hoàng Ân đề nghị.

– Ừ, thèm phở quá trời. Nói tới là muốn chảy nước miếng. Em ăn luôn nha.

Hoàng Ân ừ ừ gật gật vội vàng chạy đi mua sợ Minh Quân đói. Cậu mua hai tô phở trở về Minh Quân đã thay đồ tắm rửa cho mát mẻ. Hoàng Ân bày đồ ăn ra, bỏ sẵn rau, nêm sẵn tương, để sẵn đũa chờ anh.

Minh Quân nghe mùi phở thơm mà hít hít mủi, nhanh chóng tới bàn ngồi xuống cầm đũa.

– Lâu rồi mới được ngồi ăn cùng em, nhớ lúc trước mỗi lần muốn mời em ăn món gì phải nghĩ đủ thứ lý do.

Minh Quân chăm chú ăn mà không nhìn thấy Hoàng Ân run run, cậu đã quên mình không phải Hồng Ân, anh vừa mới nhắc cho cậu nhớ. Cậu không phải người mà anh muốn quan tâm.

Minh Quân thản nhiên cười có vẻ rất thú vị với những kỷ niệm ngọt ngào anh đang hồi tưởng. Anh không để ý lắm, đúng hơn là không nhận ra sự lúng túng của Hoàng Ân. Cậu hồi hộp, nếu anh hỏi những chuyện cũ chỉ có anh và Hồng Ân biết thì cậu làm sao trả lời.

– Thấy em như vầy anh cũng an tâm lắm. Thật ra lúc mới đi anh cứ lo mãi, không biết em sẽ sống thế nào, có tốt không. Biết em sống đầy đủ, khỏe mạnh, có điều kiện học hành anh an tâm rất nhiều.

– Dạ, em đâu có đến nỗi nào mà anh phải lo. – Hoàng Ân qua loa trả lời.

– Em thế nào anh biết mà, không cần giấu anh. Thật ra từ khi em chịu thư từ với anh anh nhẹ lòng rất nhiều. Nhất là luôn biết được tin em, biết em sinh hoạt thế nào, học hành ra sao, vui hay buồn. Anh như cất được gánh nặng trong lòng.

– Dạ!

“Thì ra anh ấy quan tâm Hồng Ân nhiều như vậy, nếu mình lừa anh ấy…lừa dối tình cảm của anh ấy. Mình mới là kẻ mang tội. Thôi thì anh cho em lừa hai tuần thời gian của anh vậy. Biết sự thật chắc chắn anh sẽ chẳng nhìn em lấy một lần đâu”. Hoàng Ân thực sự bối rối quên cả ăn.

– Em ăn đi, nguội nó đóng mỡ không ngon. – Minh Quân thấy “Hồng Ân” ngẩn ra thì giục cậu.

– Anh có dự định đi đâu không? – Hoàng Ân đành lãng sang chuyện khác.

– Đi đâu là đi đâu?

– Đi chơi, du lịch. Anh có hai tuần thôi mà.

– Em muốn đi đâu? – Minh Quân ăn xong dọn chén sang một bên, rất hứng thú chờ “Hồng Ân” trả lời.

– Em, em có định đi đâu đâu…A…em đâu có đi đâu được, em còn phải đi học. – Hoàng Ân chợt hiểu ra Minh Quân đang hỏi cậu có muốn cùng anh đi đâu chơi không.

– Ừ, anh biết. Cho nên đợt này về anh không dự định đi đâu. Chỉ nghỉ, ngủ bù…và mua sắm vài thứ. Chủ yếu là ở bên cạnh em. – Minh Quân không tiếc lời ngọt ngào dành cho “Hồng Ân”.

– Anh định ở riết trong này ngủ hả. – Hoàng Ân nhớ anh nói với cậu anh về có công chuyện, gặp cầu là tiện đường . – Anh nói anh về có công chuyện?

– Nói vậy em cũng tin, vì em mà anh về thôi… – Minh Quân nhìn thấy mặt “Hồng Ân” xanh mét, sợ cậu ngại chuyện anh bỏ công việc về Việt Nam nên vội vã nói thêm. – Mà thật ra cũng cần giúp mẹ anh mua một số thứ.

Hoàng Ân chẳng biết mẹ anh cần mua cái gì mà phải bay về đây nhưng cậu đã hiểu rõ một vấn đề, anh về đây là vì Hồng Ân. Một chuyến đi dài chỉ vì Hồng Ân. Vậy thì cậu có bao nhiêu cơ hội để chen vào trái tim anh. Hoàng Ân càng rầu rĩ hơn.

– Anh nghĩ đi, em về nhà một chút. – Hoàng Ân ba chân bốn cẳng muốn chạy. Trong bụng cậu sao mà sầu quá chừng.

– Em có công chuyện gì gấp hả. – Minh Quân không muốn xa “Hồng Ân” ngay như vậy. Anh vừa mới gặp cậu, chưa nói được bao nhiêu chuyện, chưa nhìn cậu cho đủ nỗi nhớ nhung.

– Cũng không…em về cho anh nghỉ.

– Ở đây đi, em nằm nghỉ với anh. Buổi tối anh em mình đi vài vòng dạo phố rồi anh đưa em về.

– Thôi khỏi, anh đi xa về cần nghỉ. Em ở lại quấy rầy anh.

Hoàng Ân sợ đến tim kêu lộp bộp, anh kêu cậu nằm cùng anh. Tim cậu sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cậu có bao giờ được gần anh đến thế. Nằm mơ cũng chưa từng. Dĩ nhiên cậu không dám rồi, chỉ cần nghĩ tới chiếc giường, nghĩ tới việc nằm cạnh anh bao nhiêu ý nghĩ đen tối mà mấy phim “con heo” dạy cậu chạy ra hết một vòng. Nằm cạnh rồi thế này, rồi thế này… Hoàng Ân chỉ muốn nhấc chân chạy cho nhanh.

Minh Quân nhìn “Hồng Ân” hết nhìn anh rồi lại nhìn cái giường đơn, mặt thì đỏ một hồi lại xanh một hồi. Anh cười thầm trong bụng. Cậu nhóc cứ bai bải chối “không hề yêu anh, không hề thích anh”. Coi kìa mới nói một tiếng ở lại cậu đã đỏ mặt, không biết nghĩ tới cái chuyện gì rồi. Anh dễ gì bỏ qua cơ hội này ép cậu phải nhận cậu thích anh chứ.

Minh Quân vươn vai, đi đến tắt đèn kéo màn cửa sổ. Gian phòng thoáng chút chỉ còn ánh sáng mờ mờ ở bên ngoài hắt xuyên qua màn cửa. Xong, anh mang chén bát quăng vô bồn rửa mặt.

– Để đó lát dọn.

Nói rồi không cho “Hồng Ân” phản ứng, anh kéo cậu lên nằm cùng mình. Thản nhiên làm như không biết cả người cậu đang cứng đờ. Ôm eo cậu, trước khi nhắm mắt còn lảm nhảm.

– Nếu anh ngủ quên thì nhớ gọi anh.

– D…da…a…dạ…a. – Hoàng Ân lắp ba lắp bắp trả lời.

Nói rồi Minh Quân ngủ thật, ôm Hoàng Ân ngủ. Anh đi một đoạn đường dài như vậy đã mệt rã rời. Bây giờ ăn no, tắm mát ôm cậu nữa thì anh chẳng khó khăn gì mà sung sướиɠ ngủ một giấc.

Hoàng Ân làm sao mà ngủ khi vòng tay nóng bỏng của Minh Quân quấn trên người cậu. Cậu cảm nhận được vòng tay anh ôm cậu biết bao dịu dàng, tha thiết, yêu thương. Hoàng Ân không ngủ, cậu mở mắt nhìn ra phía cửa sổ. Ánh sáng bên ngoài cứ nhạt dần cho tới khi tối hẳn. Hoàng Ân cũng không gọi anh dậy, cậu luyến tiếc vòng tay anh. Gọi anh dậy rồi, có thể ngay lập tức hay một giờ nữa, một ngày nữa…bất cứ lúc nào cậu cũng có thể trở lại là Hoàng Ân trước mặt anh. Và như thế vòng tay anh sẽ không còn dành cho cậu.

Nhưng Hoàng Ân cũng đã biết, anh rất yêu Hồng Ân, cậu lừa dối anh chính là xúc phạm tình cảm của anh. Hoàng Ân xoay người, nhìn khuôn mặt anh bình an ngủ. Từ lúc ôm lấy cậu anh cũng chưa từng trở mình, anh cũng giống như cậu anh không muốn buông cậu ra. Mà không, chính xác hơn là không muốn buông người mình yêu ra. Cậu âm thầm xin lỗi anh, cậu sẽ nói, nói cho anh biết cậu là người anh ghét chứ không phải người anh yêu.

Minh Quân mở mắt, anh cười. Nụ cười sáng lạng không giống đang ngái ngủ. Từ lúc “Hồng Ân” trở mình nhìn anh anh đã tỉnh giấc. Anh nghĩ cậu muốn gọi anh dậy, anh chờ nghe tiếng cậu gọi anh…nhưng chờ hoài cũng không nghe giọng cậu gọi tên anh. Thì ra…cậu lén nhìn anh. Minh Quân im lặng thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu. Anh biết mình không ân hận khi bỏ tất cả chạy về đây.

Hoàng Ân giật mình khi bị bắt gặp đang lén ngắm anh, cậu càng lúng túng khi bị anh cười. Minh Quân cười, anh cười đầy thâm ý khi nhìn thấy mặt trời con đang mọc trước mặt.

– Vậy mà cứ luôn miệng nói em chỉ xem anh như anh.

Minh Quân khẽ đặt môi mình lên chóp mủi đã rịn mồ hôi của cậu làm mặt cậu càng thêm hồng.

– Nói đi Hồng Ân, nói em yêu anh đi. – Minh Quân thầm thì.

– Em yêu anh, Minh Quân. Rất yêu anh. – Hoàng Ân từ tâm trạng ngượng ngùng lúng vì những ngọt ngào anh mang lại thì bị hai tiếng “Hồng Ân” đánh tỉnh. Nhưng cậu vẫn theo lời anh, cậu nói “em yêu anh”. Đứng trước mặt anh, nếu chân chính là cậu, Hoàng Ân, sẽ chẳng có cơ hội nói ra tiếng lòng mình.

– Em có thể hỏi anh một chuyện không? – Hoàng Ân cẩn thận hỏi.

– Em nói đi. – Minh quân vuốt cánh mủi người yêu, âu yếm trả lời.

– Tại sao anh ghét Hoàng Ân đến thế. Nó đã làm gì để anh ghét vậy?

Minh Quân dừng ngón tay mình trên gò má “Hồng Ân”. Anh biết thế nào “Hồng Ân” cũng sẽ hỏi anh điều này, chỉ là sớm hay muộn thôi. Anh cũng đã chuẩn bị câu trả lời rất rõ ràng.

– Chỉ đơn giản anh không yêu Hoàng Ân hay chỉ vì anh thấy nó đáng ghét nên không thể chấp nhận nó. Nó với em có khác gì nhau đâu.

– Khác chứ, em là em nó là nó. Dù hai đứa có giống nhau thế nào trong cảm nhận của anh cũng có thể phân biệt rõ ràng. – Minh Quân rất rành mạch trả lời.

– Anh có thể phân biệt được tụi em. Cha mẹ còn hay nhầm lẫn…

– Dựa vào cảm giác, và chỗ này – Minh Quân chỉ vào tim mình – anh có thể biết đâu là Hồng Ân và đâu là Hoàng Ân.

– Thật sự? Vậy em bây giờ thì thế nào? Biết đâu em là Hoàng Ân mà anh không nhận ra.

Minh Quân cười lớn. Anh nhéo gò má cậu.

– Em nghĩ sao mà ở đây nói mình là Hoàng Ân. Hoàng Ân khác em, nó không dịu dàng hiền hậu như em. Nó luôn kiêu ngạo, ngổ ngáo chỉ cần nhìn thấy là biết. – Minh Quân có biết đâu trong mắt người tình là Tây Thi, Hồng Ân mà ít nghịch ngợm hơn Hoàng Ân thì mặt trời mọc hướng tây.

– Cho nên anh ghét Hoàng Ân? – Hoàng Ân tiếp tục cố gắng làm rõ những gút mắc trong lòng mình.

– Nói “Em yêu anh” lần nữa đi, anh nói cho em nghe. – Minh Quân vuốt vuốt làn môi “Hồng Ân” muốn một lần nữa nghe lời yêu thương thốt ra từ đó.

– Anh…!

Hoàng Ân suýt nghẹn vì Minh Quân không hề biết mắc cỡ, anh cứ bảo cậu nói tới nói lui lời yêu thương, anh không ngượng nhưng cậu thì có… Nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Minh Quân cậu cuối cùng cũng đầu hàng.

– Em yêu anh! – Hoàng Ân nói, cảm giác ngón tay anh trên môi cậu nóng bỏng.

– Thật ra cũng phải ghét. – Minh Quân tiếp lời. – Anh chỉ ghét nếu nó cứ một mực bắt em phải nhường lại tình cảm của mình.

– Chẳng phải anh đã nói với nó… – “Anh đã nói anh rất ghét Hoàng Ân.”

– Anh biết, anh hơi quá đáng. Nhưng Hồng Ân biết không, anh không làm vậy thì không dập tắt được ý muốn phải chiếm được tình cảm của anh của Hoàng Ân. Hoàng Ân không như em biết nhường nhịn anh em mình, nó muốn thì nó giành. Đúng ra chuyện này cũng không có gì là xấu, nhưng anh muốn bảo vệ tình cảm của anh và em nên anh không thể không làm vậy.

– Anh không cảm thấy tội nghiệp Hoàng Ân sao, vừa thất tình còn bị người mình yêu xúc phạm như thế. Anh không thể nhẹ nhàng với nó hơn sao?

– Anh biết anh không nên, em giận thì anh chịu chứ anh không hối hận những gì đã làm. Anh không dứt khoát thì em có chấp nhận nói thật với anh không hay cứ bảo xem anh như anh trai. Cho nên anh không hối hận dù anh có xúc phạm Hoàng Ân.

– Vậy là anh không căm ghét Hoàng Ân như anh nói. – Hoàng Ân luôn muốn Minh Quân khẳng định điều đó.

– Không, anh không dành tình cảm cho nó nhưng anh cũng chẳng hơi đâu đi để ý chuyện của nó, anh cũng chẳng hơi đâu đi ghét với thương. Nhưng nếu nó ăn hϊếp em thì khác, anh sẽ không tha cho nó đâu.

– Dù nó là em của em, dù nó rất yêu anh.

– Phải.

– Em biết rồi. Em yêu anh Minh Quân. Em cũng nhớ kỹ lời anh nói ngày hôm nay. Em sẽ nhớ rất rõ, em sẽ ghi khắc trong lòng rằng “Minh Quân không hề yêu mến Hoàng Ân, Hoàng Ân không có chút ý nghĩa nào trong lòng Minh Quân dù là ghét”

– Em nói chuyện gì nghe cay đắng thế, giận anh sao! Mai này anh sẽ đối xử tốt với nó, sẽ coi nó là em anh. Em của em cũng sẽ là em của anh. Được chưa?

– Được mà, em chỉ là…không biết trả lời nó thế nào. Nó cũng biết anh về, muốn gặp anh lắm. Nhưng cũng sợ anh lại mắng nó.

– Anh không gặp nó đâu. – Minh Quân trả lời không cần thêm một giây suy nghĩ.

– Nhưng…

– Nếu vô tình gặp anh sẽ nói chuyện đàng hoàn. Anh vẫn như những gì anh đã từng nói. Em vì bất kỳ ai mà từ chối anh anh cũng sẽ không quay lại, anh chỉ ở lại vì em.

– Em biết! Em sẽ không nói chuyện này nữa. – Hoàng Ân cũng thua anh rồi, anh cứ khăng khăng như vậy thì cậu cũng đành chịu thôi.

– Mình đi ăn tối nha, anh đói bụng lắm rồi. – Minh Quân thấy không còn gì để nói về đề tài này, anh cũng không muốn làm cho nó nặng nề hơn dù gì Hoàng Ân cũng là em ruột của Hồng Ân. Làm quá Hồng Ân buồn cũng không nên.

– Dạ!

Hoàng Ân xuống giường sữa lại quần áo cho ngay ngắn, trong khi chờ Minh Quân thay đồ. Xong cả hai đi tìm chỗ ăn tối, rồi lại đi dạo vài vòng, uống cà phê ăn kem đến tận hơn mười một giờ đêm Minh Quân mới đưa Hoàng Ân về.



Hôm sau, giờ tan học, Hồng Ân ngáp dài, vươn vai làu bàu.

– Xuống lấy xe trước đi. Anh phải vòng qua lớp B lấy lại cuốn tập đã.

– Ừ…ừ…lẹ lẹ đi, đói sắp chết rồi. – Hoàng Ân cũng vội vội vàng thu thập sách vở để về.

– Ừ nhanh mà, bảo đảm xuống dưới trước em luôn.

Hồng Ân dự định xẹt qua lớp khác nên đồ đạc thu dọn từ sớm. Chờ Hoàng Ân đẩy xe ra tới cổng đã thấy Hồng Ân đứng sẵn đó, bên cạnh còn có một người. Hoàng Ân thót tim, Minh Quân, anh tự nhiên chạy tới trường làm gì, còn gặp ngay Hồng Ân nữa chứ. Đã nói chuyện gì chưa, mọi chuyện có lộ hết chưa.

Minh Quân vẫy tay với cậu, còn cười toe toét. Hoàng Ân thở ra. Chắc Hồng Ân chưa nói gì nên anh ấy vẫn còn cười với cậu. Đẩy xe tới gần hai người, Hoàng Ân thấy Hồng Ân có vẻ kinh dị nhìn cậu, mắt trợn lên không thấy cái vẻ ngáp dài lúc còn trên lớp.

– Anh đón em đi ăn cơm. Hoàng Ân em có muốn đi cùng không. – Minh Quân lịch sự hỏi Hồng Ân.

– A…a…em… – Hồng Ân không biết có nên nhận lời hay không, cậu không muốn phá bĩnh chuyện của thằng em.

– Em không đi thì thôi. Không làm phiền em, vậy tụi anh đi trước. – Minh Quân không đợi cho “Hoàng Ân” trả lời đã cắt ngang tự cho rằng thái độ của cậu là muốn từ chối,

– Đi bây giờ? – Hoàng Ân cũng không biết làm sao với tình huống này chỉ hỏi đại một câu cho có lệ.

– Ừ, em chở anh nha. Anh tới đây bằng taxi.

Nói rồi Minh Quân leo lên phía sau xe đạp Hoàng Ân. Hoàng Ân nhìn Hồng Ân. Dù gì hai anh em cũng đi chung một xe.

Hồng Ân nhìn cậu, vẫy vẫy tay chào rồi ngó qua ngó lai, túm được một cậu bạn về cùng đường đang dẫn xe tới…bắt người ta cho cậu quá giang.

– Để anh chở cho. – Minh Quân giành tay lái, vỗ vỗ yên xe bảo Hoàng Ân leo lên.

– Anh thực sự nhận ra em?

Điều Hoàng Ân kinh ngạc nhất chính là chuyện này. Anh nhận ra cậu là người hôm qua ở cùng anh, không phải nhận ra Hồng Ân người anh cứ nói yêu luôn miệng. Trong khi hai anh em đang mặc đồng phục, quần áo đầu tóc cặp sách y chang nhau. Anh dựa vào cái gì khẳng định cậu là người anh cần tìm.

– Anh nói anh có thể phân biệt hai đứa mà em không tin. Sao, chính xác chứ? – Minh Quân ra vẻ rất tự hào với thành tích của mình. Người anh yêu lý do gì anh không nhận ra chứ.

– Ti…in! – Hoàng Ân cười méo xẹo với cái kiểu “phân biệt chính xác” của anh.



– Này…này…

Hồng Ân gãi đầu gãi cổ muốn hỏi thằng em mình xem làm sao mà Minh Quân phân biệt được hai anh em cậu mà phân biệt cái kiểu vừa đúng mà cũng vừa sai.

Hồng Ân sáng nay mới ra tới cổng trường đang chờ Hoàng Ân lấy xe ra, ai ngờ cậu nhìn thấy Minh Quân. Đáng ra cậu sẽ tránh mặt vì không biết thằng em mình đã nói gì với Minh Quân rồi, lỡ xớn xác nói bậy nói bạ báo hại Hoàng Ân cũng chết.

Nhưng cậu chưa kịp tránh mặt thì đã bị Minh Quân nhìn thấy, còn cười chào cậu rất lịch sự nhưng cũng rất xa lạ, không có cái kiểu thân thiện như mọi khi anh hay chặn cậu ở cửa nhà anh. Hồng Ân đành đi tới chào anh, chưa biết nên nói thế nào. Ai ngờ anh đã vẫy tay toe toét cười kêu “Hồng Ân”, mà cái người anh kêu “Hồng Ân” rõ ràng là thằng em cậu “Hoàng Ân”. Đã vậy còn đuổi khéo cậu. Trời! Cậu không biết cái người nào leo lẻo nói chỉ vì Hồng Ân mới trở về hại thằng em cậu buồn bã ủ rủ mãi. Bây giờ thì anh mười mươi nhận thằng em cậu là người yêu…Minh Quân ơi là Minh Quân! Chính anh làm cho mọi việc rối thêm thì có. Nếu anh nhận đúng người, cậu biết chắc Hoàng Ân sẽ thôi không theo đuổi anh nữa đâu, đằng này anh lại chứng minh người anh yêu là Hoàng Ân, anh chỉ nhầm mỗi cái tên, không hề nhầm người…thế mới chết!

Bởi vậy giờ phút này không biết phải hỏi Hoàng Ân thế nào. Cuối cùng cứ “này này…” mãi.

– Này cái gì mà này… Muốn hỏi cái gì hỏi đại đi, – Hoàng Ân thấy Hồng Ân lúng ta lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu cậu cũng buồn cười.

Hồng Ân là người ngoài cuộc yêu mà còn lúng túng huống chi cậu.

– Minh Quân thật sự nhận ra em à? – Hồng Ân đành bắt đầu từ chỗ này.

– Anh ấy bảo vậy. Anh ấy nói anh ấy có thể phân biệt rõ hai chúng ta nhờ vào cảm giác và chỗ này. – Hoàng Ân làm lại động tác chỉ vào trái tim mà Minh Quân đã làm, diễn tả cho Hồng Ân.

– Đùa sao, anh ấy nhận em là người yêu không phải nhận anh. Cái này rắc rối lắm, nhưng tính ra cũng không rắc rối gì lắm. – Chính bản thân cậu cũng bắt đầu rối theo cái miệng đang nói.

– Anh cái gì mà cứ rắc rối với không rắc rối.

– Thì rối thật cơ mà, nhưng mà tính ra cũng đơn giản. Anh cuối cùng chỉ dính cái tên chứ không có dính dáng gì cả, cũng may. Chỉnh lại người thì khó, chứ chỉnh cái tên thì đâu có gì.

Hồng Ân nói cũng không sai, cậu nhìn thấy thái độ Minh Quân như thế thì nhẹ bụng rồi. Anh ấy yêu Hoàng Ân, Hoàng Ân cũng yêu anh ấy. Chỉ cần nói lại cái tên thôi là OK rồi. Cậu không có bị liên đới gì vô hết.

– Vậy anh không cần lo rồi, anh an tâm yêu đương của anh đi. Chuyện này em từ từ giải quyết.

– Ừ, vậy em tự lo thân đi nghen. – Hồng Ân nhẹ bụng rồi thì về phòng ngủ.

Nhưng Hoàng Ân biết, cậu bây giờ không thể nói cho anh biết cậu là Hoàng Ân, anh tuy nhận cậu là người anh yêu nhưng trong lời anh nói rất chấp nhất chuyện tình cảm của mình với Hồng Ân. Nếu để mọi chuyện đổ bể sớm quá cậu có mất hết không. Nếu để cậu và anh thân thiết hơn, sâu đậm hơn thì anh có chấp nhận hai chữ “Hoàng Ân” chứ không phải “Hồng Ân” không. Cái cậu cần chính là thời điểm chính xác để nói sự thật.

“Thôi đành vậy, nếu anh vẫn cứ tiếp tục phân biệt y như sáng nay, cậu sẽ tiếp tục là “Hồng Ân” bên cạnh anh. Còn nếu anh có thể nhận ra Hồng Ân thì ngày anh đi cậu sẽ trao anh lá thư cậu đã viết sẵn.”