Theo lời dặn dò của Cố Đình Duy, Tống Thành ra ngoài rồi mang về cho Yên Tử một bộ quần áo mới. Lúc Cố Đình Duy quay trở về phòng, cô đã ngồi trên ghế đợi sẵn.
Nhìn thấy anh, cô liền vội vã chạy đến hỏi.
"Sao hả? Anh... không bán đứng tôi đó chứ?"
Cố Đình Duy nheo mắt nhìn cô, tự dưng lại thấy không cầm lòng được mà muốn trêu chọc cô một chút. Đôi mắt lạnh lùng khẽ chớp một cái, anh thở dài lắc đầu.
"Bọn họ... đều biết cả rồi."
"Gì chứ? Biết cả rồi sao?"
Yên Tử trợn mắt nhìn anh. Rõ ràng lúc nãy anh đã hứa sẽ giúp cô giữ bí mật, vậy mà bây giờ, tại sao...
"Anh... Anh đã nói sẽ giữ bí mật cho tôi rồi mà."
"Haizzz! Cô ngây thơ quá rồi đó. Bọn họ là ai chứ, dễ dàng bị cô qua mặt như vậy sao?"
Yên Tử không trả lời, đôi mắt xinh đẹp hiện rõ sự sụp đổ. Họ đều đã biết cả rồi, biết cô không phải là Thẩm Yên Lam... Vậy thì... họ sẽ xử trí cô thế nào đây.
Cô không thể trở về nhà họ Thẩm. Bởi nếu trở về đó, cô chắc chắn sẽ bị họ bán đi. Còn nếu như ở lại đây, cô cũng không biết được đám người Cố gia này sẽ xử lí cô thế nào nữa. Tiến một bước là vực thẳm, lùi một bước lại là biển sâu. Lần này thì cô đúng là tiến thoái lưỡng nan, tự đưa mình vào ngõ cụt thật rồi.
"Không được! Trước khi họ xử lý tôi thì tôi vẫn nên tự mình đi đầu thú. Ít ra vẫn còn có cơ hội sống sót."
Tự lẩm nhẩm một mình rồi bất ngờ xoay người muốn bỏ đi. Chỉ là mới đi được một bước thì cổ tay đã bị anh nắm chặt.
"Cô muốn đi đâu?"
Yên Tử nghe anh hỏi thì liền quay đầu lại nhìn anh.
"Đi giải thích rõ mọi chuyện với họ. Ít ra... có lẽ họ sẽ không làm khó tôi."
Nghe cô trả lời, anh liền cười khẩy.
"Cô thật sự nghĩ vậy sao?"
"Không thì sao chứ? Nếu như... Nếu như họ vì chuyện này mà trả tôi về Thẩm gia thì tôi sẽ chết chắc đó."
Nghĩ đến đó thôi, trong lòng cô đã lo lắng chết đi được. Càng nghĩ lại càng thấy bất lức, cô thật sự là muốn trốn đi biệt tích cho xong.
Nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên gương mặt của cô, anh cũng thôi không có ý định trêu cô nữa. Chỉ là đã lỡ phóng đao thì cũng không thể quay đầu được nữa, thôi thì anh phá lệ, làm anh hùng cứu cô một lần cũng chẳng sao.
"Cô không cần lo lắng. Có tôi ở đây thì sẽ không để ai động đến cô đâu."
"Anh... Anh nói gì chứ?"
"Tôi nói... Cô đừng sợ. Chỉ cần cô không phản bội tôi thì tôi nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn."
"Thật sao?"
"Tất nhiên! Nhưng mà... tôi vẫn cần phải quan sát biểu hiện của cô."
Thẩm Yên Tử không trả lời. Cô im lặng quan sát người trước mặt thật lâu. Cũng chẳng hiểu tại sao khi nghe được những lời anh nói, cô bỗng dưng lại cảm thấy an tâm đến lạ. Người đàn ông trước mặt này, cô chỉ mới gặp lần đầu tiên. Vậy mà tại sao khi ở gần anh, cô lại có cảm giác an toàn đến lạ.
Bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình, anh nghiêng đầu nhíu mày hỏi.
"Sao vậy? Cô không tin tôi?"
"Tôi tin anh! Yên tâm, chỉ cần anh bảo vệ tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ phản bội anh."
"Nói được thì phải làm được."
Vậy là cuối cùng, cô cũng đạt được thỏa thuận với anh. Anh sẽ không lật tẩy thân phận của cô, cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn. Đổi lại, cô nhất định phải trung thành tuyệt đối với chỉ một mình anh. Cuộc thỏa thuận này là hai bên cùng có lợi, như vậy chẳng phải là quá tốt rồi hay sao.
Một ngày dài mệt mỏi và bất an cứ thế mà trôi qua rồi. Thẩm Yên Tử, đại tiểu thư luôn bị phân biệt đối xử giờ đã nghiễm nhiên trở thành mợ chủ Cố gia. Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ vậy.
Mặc dù "Chồng" của cô không được lành lặn như người khác, đối với cô cũng có vài phần lạnh nhạt, nhưng Yên Tử lại cảm thấy vô cùng tốt. Ít ra, cô có chỗ ăn, có chỗ ở, lại có người bảo vệ. Vẫn tốt hơn là ở lại Thẩm gia.
Sau khi bữa tiệc tối ở nhà tổ của Cố gia kết thúc, tất cả mọi người đều đã rời khỏi , không gian nơi đây lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có. Từ trên xuống dưới của Cố gia đều đã thấm mệt, có lẽ là đều đã đi nghỉ cả rồi. Còn Cố Đình Duy, sau khi nghe một cuộc điện thoại cũng liền lập tức ra ngoài. Bây giờ, ở nơi xa lạ này chỉ còn lại mỗi mình Yên Tử bơ vơ lẻ loi.
Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, bây giờ bụng đã đói meo. Rón rén nhìn qua khe cửa, không nhìn thấy một ai, cô mới len lén đi ra khỏi phòng.
Xuống đến phòng bếp, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp, đến cả một chút gì đó để lót dạ cũng không có. Mệt mỏi, đói, hết cách rồi... cô đành phải tự nấu chút gì đó ăn thôi.
Mở tủ lạnh ra lục lọi một lúc, cô tìm mãi cũng không tìm được gì. Đang lúc chán nản, chợt có một bàn tay đặt lên vai khiến cô giật mình mà hét lên.
"A..."
Còn chưa kịp la thì miệng đã bị bịt chặt. Người kia đứng sau lưng cô, một tay nắm chặt lấy vai nhỏ, một tay đưa lên bịt miệng cô.
Yên Tử lúc này đã hoảng lắm rồi. Cô không tự chủ được cảm xúc của mình nữa, đến cả nước mắt cũng đã trực chờ mà sắp rơi ra.
"Đừng lên tiếng! Tôi không phải người xấu."
"Ưʍ...Ưm ừm..."
"Tôi sẽ buông cô ra nhưng mà cô không được la đâu đó."
"Ưʍ...Ưm ưʍ..."
Yên Tử gật đầu như giả tỏi. Người kia thấy cô nghe lời nên cũng chậm rãi buông cô ra.
Yên Tử được thả thì thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay vỗ vỗ ngực để tự trấn an bản thân mình.
"Cô là ai? Lén lén lút lút ở đây làm gì?"
Người kia lên tiếng hỏi. Yên Tử liền xoay người lại. Đối diện với cô là gương mặt điển trai mang theo nét lạnh lùng của một cậu thanh niên trẻ tuổi. Cậu ta có đôi mắt đẹp, vừa lạnh lùng lạ pha thêm chút tinh nghịch. Mái tóc màu xám khói, mũi cao môi mỏng, da trắng mắt nâu, lại thêm cặp kính, thật đúng là một tuyệt thế mỹ nam. À... mà hình như vẫn còn thua "chồng" cô một chút.
"Nè! Có nghe tôi hỏi gì không hả?"
Thấy cô không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm vào mình, cậu thanh niên trẻ kia liền lên tiếng hỏi lại. Lúc này, Yên Tử mới chợt phản ứng.
"À... Tôi... Tôi là Thẩm Yên Lam, là..."
"Là cô vợ nhỏ mới vào cửa của Cố Đình Duy?"
"Sao... Sao anh lại biết?"
"Dĩ nhiên là phải biết rồi."