Căn phòng bị bao trùm bởi một màu đen u ám. Hai người trên giường cũng chẳng thể nhìn rõ mặt của đối phương. Họ quấn lấy nhau, cùng đắm chìm trong mớ cảm xúc hưng phấn. Tiếng thở dốc của anh, tiếng kêu mĩ miều của cô, tiếng da thịt hai người chạm nhau... tất cả hòa lại , tạo nên một thứ âm thanh thật d.â.m mỹ.
Cúng chẳng biết đêm qua, họ đã cùng nhau lăn giường bao nhiêu lần, chỉ biết là khi mở mắt tỉnh dậy, đã là buổi sáng hôm sau.
Thẩm Yên Tử vẫn còn đang mê ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Đưa tay lên dụi mắt, cô khó chịu quờ quạng tìm điện thoại.
"Alo!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tức giận, đanh đá của một người phụ nữ.
"Thẩm Yên Tử! Mày chết ở đâu rồi? Con gái con đứa qua đêm bên ngoài, mày muốn bôi tro trét trấu lên mặt tao có đúng không hả?"
Yên Tử bị giọng nói đó làm cho tỉnh ngủ. Bật người ngồi dậy, cô đưa tay vén tóc lên rồi vội vàng trả lời.
"Con... Con ngủ bên nhà Mỹ An. Mẹ đừng lo, con sẽ về ngay."
"Cút về đây, tao sẽ cho mày biết tay."
"Dạ vâng!"
Tắt máy, Yên Tử thở dài, đôi mắt xinh đẹp nhìn một lượt khung cảnh xung quanh. Chăn gối lộn xộn, quần áo vứt bừa bãi trên sàn. Còn có...
Nhìn vết máu đỏ tươi trên tấm ga trải giường, cô dần nhớ lại mọi chuyện xảy ra. Đêm qua... Cô đã...
"Mẹ nó! Chắc chết mất... "
Vậy là đêm qua, cô đã lăn giường với một người đàn ông xa lạ. Một người mà cô không biết tên cũng không biết mặt... Càng nghĩ lại càng thấy đau đầu. Nhưng cũng may là anh ta đã đi mất. Mặc dù có chút hụt hẫng, nhưng như vậy cũng tốt, không biết gì về nhau, về sau sẽ không có rắc rối.
Thở một hơi thật dài, Yên Tử bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, cô thấy rõ từng dấu vết môi để lại trên cổ và ngực mình. Nhìn thôi cũng biết, đêm qua giữa cô và người đó đã phấn khích đến nhường nào.
Với tay mở vòi nước, cô thả mình dưới dòng nước mát lạnh để bản thân tỉnh táo hơn đôi chút. Sau khi lau khô người, cô nhìn thấy một bộ quần áo treo sắn ở đó. Hình như là người kia cố tình để lại cho cô.
Nhúng vai rồi mím môi cười, Yên Tử nhanh chóng thay quần áo rồi ra khỏi phòng tắm. Đeo lại chiếc mặt nạ của mình, mang theo điện thoại vội vã rời đi.
[...]
Thẩm gia...
Quách Ái Huê ngồi trên ghế sofa, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía cửa. Đưa tách trà lên hớp lấy một ngụm, bà ta nhìn dáng người nhỏ bé đang lững thững đi vào mà bĩu môi trách móc.
"Chịu mò về rồi sao? Tao còn tưởng mày bỏ nhà theo trai luôn rồi chứ."
Yên Tử vừa đi vào bên trong, lại vừa đúng lúc Thẩm Minh Khai đi xuống. Nhìn thấy cô, ông lạnh giọng hỏi.
"Đi đâu mà cả đêm không về?"
"Dạ... con qua nhà Mỹ An..."
"Có thật là ở nhà Mỹ An không?"
"Dạ thật!"
"Ừm! Ngồi xuống đi, ba có chuyện quan trọng muốn nói với con."
"Dạ!"
Yên Tử mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô nhỏ giọng hỏi.
"Ba! Có chuyện gì vậy?"
"Tuần sau... con kết hôn đi."
"Gì chứ?"
Sự mệt mỏi của cô bị câu nói của ông làm cho biến mất. Yên Tử mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, cô cảm thấy hình như là mình đã nghe nhầm rồi thì phải.
"Ba! Ba nói đùa sao?"
Thẩm Minh Kha nhìn cô rồi thở dài.
"Thật ra... mối hôn sự này là của Yên Lam. Nhưng bây giờ con bé đã kết hôn lại còn có thai nữa. Đó là món nợ ân tình mà ba nợ người ta. Tử à! Ba hết cách rồi, con giúp ba đi có được không? "
Yên Tử im lặng không trả lời. Đối với gia đình này, cô từ lâu đã không còn có chút hy vọng nào nữa rồi. Cuộc đời của cô, hối hận nhất chính là đã làm con của họ. Nếu như cho cô quyền lựa chọn, cô chẳng thà là một cô gái bình thường, sống một cuộc đời bình yên theo ý mình còn hơn là sống trong ngôi nhà nhạt nhẽo này.
Không thấy cô trả lời, Quách Ái Huê lên tiếng chen vào.
"Ta nói này, Yên Tử à! Thật ra thì ba mẹ thương con lắm. Chỉ cần con đồng ý kết hôn thì con sẽ một bước lên mây, trở thành thiếu phu nhân của Cố gia."
Nghe xong lời bà nói, Yên Tử cười nhạt rồi hỏi lại.
"Thật sự có chuyện tốt vậy sao? Nếu như vậy, tại sao hai người lại không để Yên Lam gả qua đó?"
"Con nha đầu chết tiệt này. Mày... "
"Bà thôi đi. Chuyện xảy ra vừa rồi, chúng ta có lỗi với con bé, bà còn dám lớn tiếng nữa sao?"
"Ba! Không sao đâu. Con sẽ không từ chối mối hôn sự này đâu. Chỉ là con thắc mắc, nếu như người ta có gia thế tốt đến vậy, tại sao hai người lại để cho con?"
"Chuyện này... "
Thẩm Minh Kha nhìn cô, chần chừ một lúc, ông mới lên tiếng.
"Thật ra... Người đó... đi đứng không tiện cho lắm..."
Nghe đến đây, Yên Tử xem như đã rõ mọi chuyện. Cô bật cười chua chát, ánh mắt cũng đã đỏ lên.
"Con biết rồi. "
Đứng dậy muốn xoay người rời đi, Thẩm Minh Kha liền lên tiếng gọi cô lại.
"Tử! Chuyện đó con..."
"Con có quyền lựa chọn sao? Ba muốn thế nào thì cứ thế ấy đi."
Nói rồi, cô đi một mạch lên tầng. Vào phòng, đóng chặt cửa, trượt dài xuống dựa lưng vào cánh cửa gỗ, Yên Tử đưa tay lên che miệng, kiềm nén lại tiếng nấc nghẹn của mình.
"Ba, mẹ! Rốt cuộc thì hai người có xem con là con gái của mình không vậy?"
[...]
Tập đoàn Cố thị...
"Tổng Giám đốc! Người bên kia đã động ý kết hôn rồi."
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn, đôi mắt lạnh lùng vẫn không hề dao động. Đôi môi mỏng nhếch lên cười, anh hỏi cậu trợ lý của mình.
"Khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?"
"Tôi nghe nói chỉ đón dâu chứ không tổ chức hôn lễ. Lão gia nói không muốn người ta chú ý."
"Ồ! Vậy sao? Cậu điều tra về cô gái đó một chút."
"Tổng Giám đốc, anh muốn... "
"Ông ta muốn chơi thì để tôi chơi với ông ta một chút cũng được."