Đông Xuyên về đêm...
Bầu trời đêm càng về khuya lại càng thêm lạnh. Thẩm Yên Tử mặc trên người bộ váy mỏng manh, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không mông lung vô tận. Hôm nay, là ngày cô kết hôn... vậy nhưng người mặc váy cưới bước vào lễ đường lại chẳng phải là cô.
Kể ra thì cũng buồn cười lắm. Cô là cô hai nhà họ Thẩm, là một thiên kim lá ngọc cành vàng nhưng... lại chẳng có được tình yêu thương của ba mẹ mình. Yên Tử có một cô em gái là Thẩm Yên Lam, cô bé nhỏ hơn cô ba tuổi. Vậy nên từ lúc còn nhỏ, cô đã phải chịu đựng và nhường nhịn cô em gái của mình.
Thẩm Yên Lam khóc là do cô làm. Thẩm Yên Lam làm sai là do cô không biết khuyên bảo, người chịu phạt là cô. Thẩm Yên Lam thích, cô nhất định phải nhường. Từ quần áo, phòng ngủ, đồ chơi... lớn một chút thì là giày dép, túi xách,... và bây giờ... là nhường cả người chồng sắp cưới của mình.
Sáng hôm nay, khi cô chuẩn bị trở thành cô dâu xinh đẹp nhất để gả cho Lâm Thiên Hàn thì Thẩm Yên Lam khóc lóc van xin cô. Cô ta đưa cho cô một tờ giấy xét nghiệm, trên đó là kết quả khám thai...
Mọi chuyện vỡ lở, Yên Tử mới biết, hoá ra cái sừng của mình đã dài đến cả trăm mét rồi. Hai người lén lút sau lưng cô thì cũng thôi đi, đã ăn vụng lại còn không biết chùi mép, đến nổi có thai. Bây giờ thì van xin khóc lóc, nói đứa bé không thể không có ba...
Đứa em gái không hiểu chuyện thì cũng không nói, đến cả ba mẹ cũng chèn ép cô. Họ bảo... không thể để Yên Lam bị người khác chê cười...
Vậy còn cô...
Cô thì sao...
Cô... thì không quan trọng gì...
Từ lúc còn nhỏ cho đến tận bây giờ, họ chưa từng nghĩ cho cô cũng chưa từng sợ cô sẽ tổn thương. Vậy nên... thôi cô cũng từ bỏ. Bởi lẽ... đồ người khác đã sài qua, cô tuyệt đối không động tới. Cô... sợ bẩn...
Đêm hôm nay là đêm tân hôn của Thẩm Yên Lam và Lâm Thiên Hàn. Cô cũng không có tâm trạng để đến chung vui.
Người ta nói, rượu có thể giúp người ta quên đi chuyện đau lòng. Vậy nên... hôm nay, cô muốn say...
Ở Đông Xuyên này có một nơi rất thú vị. Khi vào trong đó, người ta có thể thoải mái vui vẻ với nhau, có thể cùng nhau "lăn giường" mà không cần phải chịu trách nhiệm gì. Bởi lẽ khi vào trong, mỗi người đều phải đeo một chiếc mặt nạ, cho nên họ sẽ không thể nhìn thấy mặt của đối phương.
Hôm nay là ngày họ động phòng hoa chúc. Hôm nay, cô cũng muốn buông thả bản thân mình.
Jerry club...
Thẩm Yên Tử đi vào bên trong. Cậu nhân viên đứng ngoài cửa đưa cho cô một chiếc mặt nạ màu trắng, trên đó có gắn một sợi lông vũ màu xanh. Yên Tử đeo lên rồi lẳng lặng đi vào.
Đến quầy rượu, cô kéo ghế ngồi xuống, gọi cho mình một chai Whisky. Đêm nay cô muốn say, muốn quên hết bản thân mình, muốn buông thả một lần có được không...
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc xập xình. Những đôi nam nữ cứ quấn quýt lấy nhau mà nhúng nhảy theo nhịp điệu sôi động ấy. Vài cặp đôi đang ngồi ở bên cạnh cũng không biết xấu hổ, cứ như thế mà hôn hít nhau. Yên Tử đưa mắt nhìn một vòng, môi nhỏ khẽ cười, nụ cười mang theo chút nhạt nhẽo. Nói nơi này là nơi "vui vẻ" quả thật là không sai.
"Người đẹp! Đi một mình sao?"
Yên Tử đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, cô nở nụ cười lạnh rồi trả lời.
"Tôi đi với bạn."
"Bạn? Vậy... bạn của em đâu?"
"Sắp tới rồi!"
Kì thực, Yên Tử đang nói dối. Bởi lẽ, cô vốn chẳng có hẹn hò với một ai. Nói thế cũng là vì không muốn bị người bên cạnh này quấy rối mà thôi.
"Người đẹp! Em đang nói dối."
"Không hề!"
"Thôi nào! Dù sao cũng đã đến đây rồi, hay là chúng ta vui vẻ một đêm đi."
"Tránh ra!"
"Giả vờ thanh cao gì chứ? Vào đây cũng chỉ có hai loại người, một là gái đ.i.ế.m, hai là loại con gái lẳиɠ ɭơ. Xem bộ dạng của em, chắc là loại số một rồi."
"Cút ra!"
"Há... Nói xem, em muốn bao nhiêu? Chỉ cần làm ông đây vui vẻ, năm hay mười triệu đều không thành vấn đề."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt ve cánh tay cô. Yên Tử đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người đối diện. Giọng nói lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Cút ngay."
"Ha... Làm gái mà còn bày đặt thanh cao sao?"
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô kéo đi. Ở chốn ăn chơi sa đọa này, dĩ nhiên là chẳng ai thèm để ý đến. Vậy nên ngay lúc này, cô chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.
"Bỏ ra!"
Bụp...
Sẵn chai rượu trên tay, Yên Tử không chút chần chừ mà đánh mạnh vào đầu hắn. Kết quả là sau cú đánh đó, một vệt máu từ trên trán hắn chảy ra.
Đưa tay chạm lên trán mình, vệt nước lỏng pha chút mùi tanh nồng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đôi mắt nhìn cô đầy tức giận, hắn đưa tay túm lấy tóc cô.
"Con đ i.ế.m! Mày dám đánh tao?"
"Buông tay ra."
"Để ông đây cho mày biết, chết trong sung sướиɠ là như thế nào."
"Không! Buông tôi ra."
Mặc cho cô ra sức phản kháng, hắn vẫn nhất nhất kéo cô đi. Yên Tử lúc này đã vô cùng hoảng loạn, vậy nhưng cô lại vẫn cứ không rơi ra một giọt nước mắt nào. Đôi mắt xinh đẹp lãnh đạm nhìn hắn, cô cố gắng tìm cách để thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.
Để mặc cho hắn kéo cô xuống tầng hầm của bãi đậu xe, Yên Tử cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Nhân lúc hắn đang loay hoay mở cửa, cô dùng hết sức đá vào hạ bộ hắn rồi chạy đi.
Người đàn ông đó ôm lấy phần thân dưới, ánh mắt nhìn cô đầy lửa giận. Nén lại sự đau đớn của mình, hắn liền đuổi theo cô.
Yên Tử vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn về phía sau. Thấy hắn sắp đuổi tới, cô lại càng hoảng loạn mà ra sức chạy thật nhanh. Vì không quan sát phía trước, cô cứ thế mà tông vào người ta.
"Aaaa!"
Cơ thể nhỏ bé của cô theo quán tính mà dội ngược về sau. Cũng may là người kia đã kịp đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Vậy nên, thay vì ngã xuống nền lạnh lẽo, cô lại ngã vào lòng người ta.
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì say, cô vùi đầu vào l*иg ngực rắn chắc của người kia. Mùi hương nam tính mạnh mẽ tỏa ra khiến Yên Tử cảm thấy rất dễ chịu.
"Người anh em, đó là con mồi của tôi, cậu định hớt tay trên sao?"
Nghe thấy giọng nói đó, Yên Tử vô thức mà siết chặt lấy vạt áo của người kia. Vùi mặt vào lòng anh, cô vừa run rẩy vừa nhỏ giọng nói.
"Tôi không quen hắn, hắn muốn làm hại tôi. Cầu xin anh giúp tôi đi mà, anh muốn thế nào cũng được, xin anh đó."
"Tôi hiểu rồi."
Vừa hay lúc đó, tên kia đuổi tới. Đến trước mặt hai người, hắn cười lạnh rồi nói.
"Người anh em, cảm ơn đã giữ cô ta lại. Bây giờ thì trả cho tôi được rồi."
Cố Đình Duy nhếch môi cười, một tay ôm lấy người trong lòng, che chắn cho cô trong l*иg ngực mình. Bàn tay còn lại chậm rãi đưa lên, nắm lấy chiếc mặt nạ rồi từ từ tháo xuống.
"Nếu tôi không trả... thì sao?"