Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 3: Trái tim của quỷ - Chương 20: Kết giới

"Á..." Tiếng Thần Châu hét lên đầy thảm thiết. Một bức tường vô hình bất ngờ đánh bật, làm cô rơi xuống chỗ mấy người đang đứng bên dưới.

Liễu Âm hốt hoảng tiến lên hỏi dồn:."Không sao chứ! Sao cô lại hấp tấp thế kia?"

"Tôi...tôi không nghĩ..." Giọng Thần Châu run run, cô không nghĩ đến linh hồn cũng không thể vượt qua...

Cô gái tên Huyền Nghi tò mò tiến lên hỏi Lão Tam: "Thưa thầy, đây là trận pháp gì? Sao lại có sức mạnh kinh khủng thế ạ?"

Lão Tam vẫn trầm mặc từ đầu đến giờ bỗng thở dài, ánh mắt trầm tư: "Đây có lẽ là trận pháp được biến tấu rồi, ta cũng chưa rõ cách thức thế nào."

Nói rồi ông đưa mắt liếc nhìn Liễu Âm vẫn đang nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt. Lão Tam là người cẩn trọng, sau một khoảng thời gian quan sát cô, ông từ tốn cất lời: "Trận pháp và kết giới gì đối với ta cũng chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng ta muốn biết cô đã gặp phải những gì, ta chắc cô biết khá nhiều những chuyện chúng ta chưa biết."

Liễu Âm cười nhẹ, trong mắt ánh lên mấy phần giễu cợt: "Lão muốn moi thông tin từ tôi ư?" Ánh mắt cô lướt qua từng người trước mặt, quần áo, tóc tai đều sạch sẽ. Có vẻ từ lúc phân nhóm ba người đến giờ, họ chưa gặp phải trở ngại nào đáng kể. Cô than thở: "Mấy người đúng thật tốt số mà. Về việc tôi đã gặp phải những gì, nói ra cũng không sao. Trời sắp sáng rồi, còn lại ngày cuối cùng. Thay vì phải kì kèo toan tính thiệt hơn, chúng ta cứ chơi bài ngửa với nhau, đỡ phí thời gian."

Sau khi quyết định ngửa bài với bọn họ, Liễu Âm kể lại chuyện đoàn người gặp nhện mặt quỷ cho họ nghe và nói dối rằng mình đã dùng vật phẩm để đổi lấy một phần cốt truyện, tìm được tế đàn đang đặt bình chứa linh hồn của Thần Châu, không hề nói mình đã từng gặp Phi Hổ lẫn Huyền Cơ. Không nên tin tưởng người khác, điều này cô nghĩ con thỏ nói không sai. Hai người họ với cô hiện giờ như hai lá bài chưa lật, biết đâu có thể cứu mạng cô trong tình huống nguy cấp.

Người đàn ông tên Vọng, với vẻ mặt nghi hoặc, bước lên phía trước , ánh mắt sắc lạnh, mở lời dò xét Liễu Âm: "Trên đời này liệu có người đàn ông nào lại có thể ngu muội vì một chữ tình đến vậy không? Cô không đang cố tình lừa dối chúng tôi đấy chứ?"

Liễu Âm dừng mắt nhìn chằm chằm Vọng. Sự ngờ vực hiện rõ trên gương mặt anh ta, như thể mấy mươi năm cuộc đời, anh chưa bao giờ thực sự đặt trọng tâm vào những chuyện tình cảm. Cô nhận ra tranh cãi với anh ta chỉ lãng phí thời gian, vì vậy cô quay phía Lão Tam, nói ra phỏng đoán của mình: "Theo tôi, chẳng ai khác ngoài người đàn ông đang ở trên tế đàn bày trận pháp này cả. Mục đích của hắn ta là ngăn những người bên kia núi qua đây tìm người, hay chỉ để ngăn linh hồn Thần Châu quay lại tế đàn mới là điều đáng chú ý. Nếu ngăn cản người sống thì không hợp lý, vì kết giới đó chỉ có vào mà không có ra. Và người có liên hệ với bình chứa kia chỉ có Thần Châu, cô ấy có thể tiếp xúc với nó nên hắn lo sợ, bày trận pháp khiến linh hồn cô ấy không thể quay lại. Vậy Thần Châu là người duy nhất có thể vào kết giới đó, nếu dẫn cô ấy trở lại, chắc chắn sẽ lấy được bình chứa, nhưng vấn đề là phải phá giải trận pháp này mới được."

Lão Tam khẽ vỗ hai tay vào nhau, nhìn Liễu Âm với vẻ mặt đầy tán thưởng: "Cô gái, lý giải hay lắm!"

Liễu Âm không để ý lời tán dương của lão, cô hạ giọng đầy than trách: "Vấn đề là hắn ta có thể tính kế người khác chỉnh chu, từng bước không lộ một chút sơ hở nào, nhưng đến cùng vẫn không thể tính được vận mệnh của chính mình, hại mình hại người."

Liễu Âm quyết định đánh cược, cô bước vào hành lang bằng đá trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bước chân nặng như đeo chì, trong bóng tối, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống những tảng đá tạo ra vô số hình thù quái dị tựa như những bóng ma đang nhảy múa. Đóng tất cả mọi giác quan, Liễu Âm chạy một mạch xuyên qua mê cung. Cuối cùng cô tìm đến tảng đá có khắc ký hiệu W, vịn vào đó và thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Âm từ từ bước ra khỏi mê cung đá. Dưới ánh trăng mờ ảo, những sợi tơ mỏng manh nhiều màu sắc chuyển động tuyệt đẹp mà nếu nhìn bằng mắt thường không thể thấy được, có thể là kết giới. Cô xé vạt áo che đi cặp mắt, dùng hai tay cẩn thận chạm vào đó, tập trung cảm nhận một lúc lâu. Một lực chắn vô hình, khiến linh hồn vô thức run rẩy. Liễu Âm bất ngờ lảo đảo lùi người ra sau mấy bước.

Giọng Huyền Nghi đầy hồi hộp vọng lên từ phía đầu kia của mê cung: "Sao rồi, sao rồi? Cô vẫn còn sống đấy chứ?"

Sau khi tháo vạt áo che mắt, Liễu Âm vui vẻ trả lời Huyền Cơ: "Vẫn tốt, có lẽ tôi đã đoán đúng, mọi người sang đây đi."

Thần Châu nôn nóng la lớn, giọng cô vừa run rẩy vừa tuyệt vọng: "Vậy...vậy còn tôi thì sao? Tôi không thể qua được, cô đã hứa sẽ dẫn tôi qua để lấy lại trái tim của mình cơ mà."

Thần Châu nhìn từng người một lần lượt tiến vào mê cung, tâm trí cô trở nên cuồng loạn. Cô không muốn phải cô độc trong tuyệt vọng lần nữa, cảm giác bị bỏ lại không dễ chịu gì.

Liễu Âm lớn giọng trấn an: "Thứ ngăn cản cô là một tấm kết giới, không phải trận pháp. Bây giờ tôi sẽ quay lại mê cung để đón cô. Cô hãy cùng những người kia đi qua đây, rồi sau đó chúng ta sẽ tính toán đường đi tiếp theo."

Thần Châu sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng quyết định bay là tà theo sau Huyền Nghi, cô dè dặt liếc qua liếc lại người đàn ông tên Vọng và Lão Tam. Sâu trong tiềm thức Thần Châu, đàn ông là những sinh vật xấu xa, chuyên đi lừa lọc người khác. Mặc dù cô chẳng biết họ lừa gì.

Nhìn nhóm người đang tiến gần, Liễu Âm nhíu mày, lo lắng hỏi lão Tam: "Ông có nghĩ ra cách nào để linh hồn Thần Châu đi qua kết giới mà không phải phá nó không?"

Lão Tam đề phòng nhìn Liễu Âm: "Tại sao lại không phá?"

Liễu Âm không chú ý ánh nhìn của Lão Tam, cất giọng nặng nề: "Vậy ông nắm chắc kết giới này ông phá được trong thời gian bao lâu? Chúng ta chỉ còn một ngày cuối cùng, ông đừng nghĩ dùng hết thời gian đó để phá nó chứ? Với lại, mấy người có nghe thấy tiếng gì không?"

Từ phía xa, sâu dưới vực thẳm, tiếng gió rít lên từng chặp, như tiếng gào khóc của những linh hồn bị mắc kẹt không tìm được nơi an nghỉ đang cố gắng vùng vẫy bò lên, thoát khỏi sự giam cầm tiến về bên này. Ai nấy đều cảm thấy run sợ.

Liễu Âm thở dài đầy bất lực: "Những linh hồn dưới vực thẳm đang cố gắng bò lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

Bầu trời âm u, ánh trăng khuất sau những đám mây đen dày đặc, mưa nặng hạt dần. Những hạt mưa mang theo mùi tanh của máu phảng phất, "Thế giới của quỷ" từ lúc bọn họ tìm được Thần Châu, đã bắt đầu sụp đổ.

Lão Tam nhìn Liễu Âm, dè dặt mở lời: "Ta có biết một loại thuật pháp có thể dịch chuyển hồn phách, hoán đổi linh hồn. Nếu có ai đó bằng lòng cho Thần Châu mượn tạm thân xác của họ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Bởi lẽ, dù ta có thể phá hủy kết giới này, nhưng nếu Thần Châu không có thân xác thì khi tiến vào kết giới bên kia, cô ấy cũng không thể chạm vào bình chứa chỉ với tàn hồn của mình được,chúng ta phải đánh cược thôi."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Liễu Âm, như thể tất cả đều nhận định cô là người phải làm điều đó. Liễu Âm bật cười ha hả, đúng là lòng người. Đến một ngày, cô phải đặt cược lòng tin, tính mạng của mình vào tay người khác. Nhưng so với những người đặt lợi ích của mình lên trên hết, cô tình nguyện tin vào ma quỷ.

Cô quay sang nhìn Thần Châu, gằng giọng hỏi một cách nghiêm túc: "Thần Châu! Tôi có thể tin tưởng cô chứ!"

Thần Châu cắn cắn môi, nhìn Liễu Âm rồi nức nở: "Tôi chỉ muốn lấy lại trái tim của mình để về lại quê hương thôi. Cô yên tâm, lấy được nó rồi tôi sẽ quay về trả lại thân xác cho cô."

"Cô dám thề không?" Liễu Âm đưa tay chỉ về ngọn núi đối diện, quê hương của Thần Châu.

Không chút do dự, Thần Châu đáp lời, giọng chắc nịch: "Tôi thề!"

"Vậy được, Lão Tam, ông thi triển thuật pháp đi. Tôi cũng hy vọng mấy người vì lợi ích chung, có thể đoàn kết được như vừa rồi, phá được "Thế giới của quỷ" ai cũng đều cũng sẽ có lợi. Còn nếu không, kết cục của mấy người không khác gì tôi bây giờ đâu, đừng tưởng mấy người nghĩ gì trong đầu tôi không biết." Liễu Âm liếc mắt nhìn từng người một, khinh khỉnh lên tiếng.

Vọng và Huyền Nghi quay mặt đi, né tránh ánh mắt Liễu Âm. Ngược lại, Lão Tam mỉm cười, vui vẻ đáp lời: "Cô nương yên tâm, lão già rồi, mọi đạo lý trên đời lão đều hiểu cả. Sẽ không để sự hy sinh của cô trở nên vô nghĩa. Bây giờ, hai người hãy ngồi xếp bằng, mặt đối mặt với nhau, để lão Tam ta bắt đầu thi triển thuật pháp nào."