Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 3: Trái tim của quỷ - Chương 11: Khu rừng ma quái

Trong bóng tối dày đặc, sương mù lẫn hơi lạnh kỳ quái lan tỏa khắp nơi. Mấy vệt nắng len lỏi qua tán cây, cố chấp chiếu xuống mặt đất. Một trận cuồng phong nổi lên, tạo ra những tiếng rít như tiếng trẻ con khóc thút thít quanh quẩn cả khu rừng. Bỗng đâu, một đám người xuất hiện giữa hư không, té nhào xuống mặt đất, cả đám lồm cồm bò dậy.

Một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hung ác đứng dậy đá mạnh vào gốc cây, biểu cảm bực dọc chửi thề: "Sh*t! Chốn quái nào đây?"

Theo động tác đứng lên, Liễu Âm dấu vội viên pha lê vào trong chiếc giày vải đang mang. Một hàng chữ đỏ tươi như được nhúng máu hiện lên trong đầu của mỗi người, "Chào mừng các bạn đến với thế giới của quỷ."

"Tíc...tíc...tinh thần lực đang kết nối...người tham gia vui lòng đợi."

"Đang load vị trí..."

"Đã tìm được vị trí..."

"Đang kết nối...vui lòng chờ..."

"Ting! Kết nối đã được thiết lập." Tiếng thông báo bằng điện tử vang lên liên tục trong tâm trí mỗi người.

Sau tiếng thông báo, giọng điệu nhí nhảnh của con thỏ vang lên: "Lời thỉnh cầu của quỷ: "Tôi đã làm mất trái tim của mình, tôi đã tìm nó rất lâu...rất lâu...Tôi rất đau khổ, tuyệt vọng. Đến giờ tôi không thể biết được mình đã làm mất nó ở đâu nữa, cầu xin "Trời cao" có thể giúp tôi."

"Quỷ hồn này đã bị mất trái tim, không rõ nguyên do. Đây là lời thỉnh cầu của nó gửi lên "Trời cao", việc này đã xảy ra rất lâu, có lẽ đã trăm, ngàn năm, ai mà biết được. Giờ đây, có khả năng nó đã mất đi ký ức, quên đi lời thỉnh cầu của mình." Con thỏ nhảy nhót trong đầu Liễu Âm, ngông nghênh nói: "Trong vòng ba ngày nữa, nếu các bạn không tìm được và giao lại trái tim cho quỷ hồn, nó sẽ tan biến. Lúc đó, tôi không thể kết nối được thế giới này, linh hồn của các bạn sẽ mắc kẹt lại đây mãi mãi. Giờ thì xin mời đi tìm trái tim của quỷ."

Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm như muốn nói trái tim của quỷ nào, ở đâu? Làm gì thấy có con quỷ nào?

Con thỏ hắn giọng, vờ không nhìn thấy biểu cảm của nhóm người, cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Xin thông báo! Mỗi người tham gia sẽ có những manh mối riêng, được liên kết với tôi bằng niệm lực. Các bạn có thể chọn kết nối với những người khác thành nhóm hoặc chọn một mình."

Cả đám người nhìn nhau dè chừng, không ai quen ai, chẳng ai dám kết thân khi không biết về nhau.

"Manh mối: phía tây." Đây có vẻ là manh mối chung nên tất cả mọi người ở đây đều quay đầu nhìn về hướng đó.

Một số người lặng lẽ rời đi, trong khi những người khác bắt đầu theo sau . Liễu Âm quan sát cẩn thận, đếm được tổng cộng mười bảy người. Y phục đồng nhất, có vẻ đều thuộc về một triều đại cụ thể, quần áo làm từ vải gai, màu nâu đen. Chẳng ai nói với ai lời nào, dường như ai cũng đều đang đối thoại với con thỏ qua kết nối riêng. Liễu Âm im lặng chọn không kết nối, cô lặng lẽ đi giữa đám người.

Cây cối càng lúc càng rậm rạp, chằn chịt. Người đàn ông dẫn đầu lấy từ trong người ra một chiếc dao găm quân đội cắt những nhánh cây dọn đường. Liễu Âm sờ sờ trên người mình, chẳng có gì. Vậy chắc đây là vật phẩm của những thế giới trước.

Càng đi không khí càng trở nên ngột ngạt, khó chịu. Mấy vệt nắng gần như không chui qua nổi tán cây, khu rừng càng lúc càng trở nên u ám, mùi hôi thối từ đâu đó bốc lên khiến không khí trở nên nặng nề, khó chịu.

"Á!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cả đoàn người dừng lại nhìn nhau, sự im lặng đến nghẹt thở. Điều kỳ lạ là từ lúc bắt đầu đi tới bây giờ, khu rừng không có bất cứ âm thanh nào, nhưng điều ngạc nhiên là không một ai chú ý tới điều đó. Chỉ khi có tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ, cả đám người mới giật mình nhìn nhau, ai nấy đều mặt mày tái mét.

"Ai mới hét vậy?" Người đàn ông dẫn đầu cau mày hỏi.

Một người phụ nữ mặc bộ váy thô dài chấm đất nhỏ giọng lý nhí: "Là...là tôi. Tôi không cẩn thận bị dây gai cào chảy máu."

"Giữ trật tự đi, gây ra tiếng ồn không biết sẽ dẫn đến phiền phức gì đâu." Người đàn ông vẻ mặt khó chịu nhìn người phụ nữ nọ rồi quay người đi tiếp.

Đi nãy giờ đoán chừng đã được một giờ đồng hồ, cả đám người ai nấy đều thấm mệt. Nhất là lớp lá rụng dưới chân càng lúc càng dày và ướt nước. Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng động nhẹ cũng làm cho con người ta hốt hoảng.