Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 2: Tinh thần lực - Chương 6: Ranh giới sinh tử

"Réc...réccccc..." Con quái vật rít lên từng tiếng the thé kéo dài, giọng đầy phẫn nộ như để phản đối kẻ cướp con mồi từ tay nó.

Liễu Âm ôm cô bé lộn một vòng, tránh thoát cái miệng tanh tưởi đang vồ tới. Bất chấp thân thể đau đớn, Liễu Âm ôm chặt cô bé chạy nhanh về phía trước. Máu từ bàn tay cô không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ chiếc váy công chúa nhỏ. Cô gần như đã dùng toàn bộ sức lực, bước chân dần chậm lại. Cơ thể đau đớn như bị xé rách, không ngừng gào thét đòi nghỉ ngơi.

Mặt trăng đỏ như máu to dần, chiếm gần nửa bầu trời. Bốn phía lít nhít hố, những con quái vật đang chụm đầu lại chia từng bộ phận cơ thể người, cấu xé nhai nghiến. Trên mặt đất vương vãi những mảnh thịt vụn, từng khúc ruột bị xé toạc, nham nhở dăng đầy đất. Mùi hôi thôi bốc lên lan tỏa trong không khí.

Sau lưng Liễu Âm là cả binh đoàn quái vật đang không ngừng đuổi theo, nỗi tuyệt vọng dâng trào nơi đáy mắt. Liễu Âm nhìn đứa bé trong ngực đang dùng hai tay níu chặt váy cô, cơ thể nó không ngừng run rẩy. Nếu giờ cô buông xuống, mặc kệ nó tự sinh tự diệt thì có lẽ cô có thể chạy nhanh hơn, cơ hội sống sót cao hơn. Nhưng cô không thể, lương tâm cô tuyệt đối không cho phép. Một con quái vật từ dưới miệng hố phía sau bất thình lình ngoi lên, chụp lấy chân Liễu Âm, dùng miệng xé rách bắp chân cô, nhai nhồm nhoàm.

"Ư..." Đau đớn lan tràn khắp đại não, Cắn chặt khóe môi đến bật máu, nhân lúc con quái vật còn đang bận nhai nuốt, Liễu Âm giãy thật mạnh khỏi tay nó, khập khiễng chạy về phía trước.

Đưa tay muốn vuốt ve đầu đứa nhỏ như để trấn an, nhưng rồi rụt lại. Nhìn bàn tay máu thịt lẫn lộn của mình, Liễu Âm thở dài lẩm bẩm: "Đừng sợ..."

Ở một nơi cô không nhìn thấy, đứa nhỏ trong ngực cô nở một nụ cười đầy quỷ dị. Cặp mắt nó trắng dã, hai bên khóe miệng kéo dài tận mang tai, chiếc lưỡi dài ngoằn thò ra nhấm nháp máu tươi dính trên bộ váy công chúa nhỏ.

Đi được một lúc, những con quái vật dường như vẫn chưa bỏ cuộc, vừa liếʍ láp vết máu chảy dài trên mặt đất vừa điên cuồng đuổi theo: "Réc...réc..."

Cảm giác đau đớn nơi bắp chân không ngừng truyền đến. Những cái hố bên dưới đã biến mất từ lúc nào. Thay vào đó là đá nhọn lởm chởm, cứa nát lòng bàn chân cô. Con đường phía trước đất đá càng lúc càng sắc nhọn, máu chảy ra từ lòng bàn chân Liễu Âm thấm ướt cả mặt đường. Một lúc sau trên những viên đá chỉ còn lại thịt bị cắt ra ở lòng bàn chân từng mảnh, từng mảnh vụn.

Đằng sau vẫn không ngừng truyền đến tiếng gào thét của bọn quái vật: "Réc...récccc..."

Lúc này Liễu Âm thật sự không gắng gượng nổi nữa, mất máu quá nhiều khiến hai mắt cô nhòe đi, ngã gục xuống mặt đất. Những mảnh đá sắc nhọn không ngừng cứa khắp người cô. Hai tay cô run rẩy ôm chặt đứa nhỏ, nỗi bất lực trào dâng trong l*иg ngực khiến cô bật khóc nức nở. Tiềm thức theo bản năng kêu gọi... Cô chưa thể chết, vẫn chưa thể chết. Cô vẫn còn tâm nguyện chưa thể hoàn thành...