Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 2: Tinh thần lực - Chương 4: Hố tử thần

Đêm đã khuya, bầu trời không một ánh sao, mặt trăng đỏ như máu đang treo lơ lửng. Giữa bãi đất trống, một đám người đang cúi gằm mặt chăm chú đào bới mặt đất. Trong vô số người đó, có một cô gái mặc chiếc váy ngủ màu đen đang quỳ trên mặt đất, dùng hai tay rướm đầy máu không ngừng đào bới mảnh đất trước mặt như bao người khác.

Chỉ khác là cơ thể cô đang không ngừng run rẩy, hai mắt cô nhắm nghiền, mặt ngửa lên trời. Khuôn mặt nhăn nhó, vặn vẹo. Dường như cô đang phải chịu một nỗi đau vô cùng lớn. Những âm thanh đau đớn không được thoát ra, hoá thành những tiếng nức nở trong cổ họng.

...

Đau...cảm giác đau xót từ mười đầu ngón tay truyền tới khiến Liễu Âm cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình. Lấy hết sức bình sinh, cô cố gắng mở cặp mắt đang díu chặt như bị keo dán ra... Đập vào mắt là cảnh tượng khiến cô sởn gai ốc.

Xung quanh là vô số người già trẻ lớn bé không cùng độ tuổi, cũng giống cô, đang đào bới trong vô thức. Khắp nơi la liệt là hố, có hố chỉ mới đào được một chút, có hố sâu hơn phân nửa người nhưng chẳng thấy người đâu. Chỉ nghe loáng thoáng có tiếng nhai nuốt rào rạo từ dưới hố vang lên.

Nguy hiểm là cảnh báo cơ thể Liễu Âm đưa ra lúc này. Thu lại tầm mắt, nhìn xuống đôi tay đang không ngừng đào bới của mình. Đôi bàn tay ngòi bút mềm mại thường ngày giờ đây đã rướm đầy máu, mười đầu ngón tay bị đất đá mài rách, có chỗ lõm sâu lộ cả xương trắng.

Lấy được ý thức sau khi bị mất một khoảng thời gian dài, nhưng Liễu Âm không thể dừng lại hành động của mình. Nhắm chặt hai mắt, dùng hết sức lực khống chế bản thân nhưng bất lực là làm thế nào cũng không dừng lại được. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển cơ thể cô, bắt cô phải làm việc này.

Tiếng nhai nuốt vang lên đều đều. Trong màn đêm u ám, mấy cụm ma trơi lúc sáng lúc tối đang bay lơ lửng hòa cùng ánh đỏ của mặt trăng trên không trung, hắt lên khuôn mặt âm u, vặn vẹo của từng người trông thật đáng sợ.

Cảm giác như đang sống trong một cơn ác mộng kinh hoàng, Liễu Âm há miệng muốn gào thét thật to nhưng lại nhận ra cổ họng mình như bị bàn tay ai đó đang bóp chặt không thể phát ra tiếng.

Theo thời gian, cái hố trước mặt càng lúc càng sâu, gần bằng nửa người cô. Dưới hố vọng lại tiếng ré của loài sinh vật nào đó đánh hơi được mùi máu tươi, đang quẫy đạp, không ngừng muốn chui lên.