Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 4: Vở kịch vô tận - Chương 31: Nữ quỷ không đầu

Liễu Âm đợi đến khi chắc chắn rằng nam quỷ đã rời đi, cô mới cẩn thận mở cửa bước ra ngoài. Dãy hành lang lặng ngắt chỉ còn lại tiếng hít thở của cô và bóng tối sâu hun hút. Ánh sáng từ mấy chiếc bóng đèn cũ kỹ chớp nháy liên hồi, càng khiến cho bầu không khí trở nên rợn người.

Liễu Âm đưa mắt qua hành lang bên trái, nơi chỉ có bóng tối sâu thẳm, không thấy lối ra. Bên phải hành lang, cách chỗ cô đang đứng ước chừng ba mươi mét có một cánh cửa đang mở, rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới. Lưỡng lự một chút, Liễu Âm quyết định đi về hướng bên phải. Tiếng bước chân cô bước dọc theo hành lang, hoà lẫn tiếng tim đập thình thịch vang vọng khắp không gian u tối, tĩnh mịch.

Đi được một lúc, Liễu Âm chợt nghe thấy tiếng guốc gỗ của ai đó vang lên đều đều theo nhịp bước chân cô: " Cộc...cộc..." Tiếng guốc gỗ gõ trên nền đá vang lên từ đằng sau khiến trái tim Liễu Âm như bị treo lơ lửng. Cô dừng lại, tiếng guốc gỗ cũng biến mất. Mỗi khi cô bước đi, âm thanh ấy lại xuất hiện. Liễu Âm quay ngoắt người lại, chỉ thấy hành lang trống không, không một bóng người. Chỉ có ánh đèn chớp nháy không ngừng như muốn giễu cợt cô.

Liễu Âm run rẩy, hai bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu. Đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn. Cô không tin những người tham gia khác lại ngồi yên chấp nhận kịch bản này. Ít nhất phải có người cũng giống cô, đi tìm kiếm manh mối. Tìm được người đồng hành sẽ an toàn hơn là đi một mình trong sự bất an vô định thế này. Tuy nhiên, dù cánh cửa chỉ cách Liễu Âm chừng ba mươi mét, nhưng cô không thể tiến tới nhanh hơn. Cảm giác như mình đang đi mãi không đến nơi. Mồ hôi Liễu Âm túa ra, thấm ướt cả lớp y phục dày cộm. Sự căng thẳng bủa vây khiến cô cảm thấy hoảng loạn.

Bất chợt, có tiếng cười khúc khích vang lên từ sau lưng, một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai Liễu Âm. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay lan xuống cả cơ thể. Liễu Âm hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy. Nhưng càng vùng vẫy, bàn tay đó lại càng siết chặt, khiến bả vai cô đau đớn hơn. Liễu Âm cố gắng quay đầu lại. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng đầy quỷ dị: một người phụ nữ diện trang phục lộng lẫy, một tay nắm chặt bả vai cô, tay còn lại đang đỡ lấy đầu của chính mình. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, nhưng nở nụ cười méo mó. Máu từ phần cổ đứt lìa chảy ròng ròng, rơi tí tách xuống nền nhà.

Liễu Âm dùng hết sức lực để giằng mình ra khỏi móng vuốt của ả ta. Không màn đến cảm giác đau đớn. Lấy hết sức bình sinh, cô lao nhanh về phía trước. Trái ngược với sự vội vàng của Liễu Âm, nữ quỷ tỏ ra hết sức nhàn nhã. Ả từ tốn đưa bàn tay thấm đầy máu tươi lên mũi, hít hà rồi phá lên cười một cách đầy khoái chí. Sau đó chậm rãi lướt đi, dù chân không chạm đất vẫn tạo ra tiếng guốc gỗ vang lên đều đều, theo sát phía sau Liễu Âm. Chạy mãi, chạy mãi. Đến khi bản thân kiệt sức Liễu Âm vẫn không tìm được lối ra, cánh cửa vẫn cách cô không gần không xa.

Liễu Âm do dự, cô chỉ có "Giọt nước mắt của quỷ" là vật phẩm có thể sử dụng. Nhưng chỉ còn hai lần, không thể phí phạm.

Đang trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vang lên: "Ai đang ở đó?"

Liễu Âm vui mừng quay đầu lại. Chỉ thấy từ phía xa, một người đàn ông mặc đạo bào xám khói, trên tay cầm một chiếc đèn l*иg. Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn l*иg hắt lên khiến gương mặt ông ta cũng quỷ dị không kém gương mặt của nữ quỷ.

"Trở về đi." Nói xong, ông ta quay ngoắt người đi.

Từ khi ông ta xuất hiện, Liễu Âm không thấy bóng dáng của nữ quỷ nữa. Cô cũng không bận tâm, vội vã quay người trở ngược lại phòng thay đồ. Đứng trước cửa phòng, Liễu Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn theo người đàn ông cầm đèn l*иg đang đi về phía hành lang tối đen. Cô chưa xác định được ông ta là người hay quỷ, nên cũng không dám hành động. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu, tránh để nam quỷ nghi ngờ, Liễu Âm quyết định vào phòng, sau đó tìm cách khác.