Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 4: Vở kịch vô tận - Chương 27: Kịch bản kinh dị

"Chào mừng các bạn đến với thế giới của quỷ." Giọng con thỏ vang lên đều đều.

Vọng từ nơi xa xôi, tiếng ai đó cất lên hí khúc thật đau thương, ai oán: "Phía bên dưới đài kẻ qua người lại nhưng chẳng nhìn thấy những gương mặt xưa.

Người phía trên đài hát lên khúc ca ly biệt, cõi lòng tan nát.

Thật khó đặt bút viết lên chữ tình, nàng phải dùng máu để cất lên tiếng hát.

Tấm màn sân khấu kéo lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng thì ai sẽ là khách nghe." Trích bài hát Xích linh - Chấp Tố Hề.

"Ta hát dễ nghe chứ?" Giọng nam thánh thót như tiếng đàn cầm vang lên.

Liễu Âm giật nảy mình. Nương theo ánh trăng sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, chiếc lược ngà trong tay trái cô ánh lên ánh sáng huyền ảo, với hoạ tiết hoa mai đầy thanh nhã. Bàn tay phải đang luồn qua mái tóc dài óng ả, đen mượt của người phía trước, chải chuốt một cách cẩn thận.

"Thanh Thanh, ta hỏi sao cô không trả lời, ta hát dễ nghe chứ?" Người được chải tóc rít lên, giọng đầy khó chịu.

"Dễ nghe lắm!" Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Liễu Âm vội vàng trả lời qua quít.

"Ngươi nói láo! Ta hát dễ nghe, vậy sao đã bao lâu rồi chàng không về gặp ta. Ta đợi chàng đã lâu, rất lâu rồi." Giọng nam phía trước trở nên nức nở, bất lực.

Ngay lúc đó, giọng con thỏ vang lên trong tâm trí cô: "Thế giới này có tên là "Vở kịch vô tận". Mỗi người tham gia sẽ nhận được một kịch bản khác nhau, vào vai của mỗi nhân vật khác nhau. Nhiệm vụ của các bạn là tìm ra con quỷ gửi lời thỉnh cầu, hoàn thành lời thỉnh cầu của nó. Chú ý, trong thế giới này, bất kỳ ai cũng có khả năng là quỷ giả dạng, người tham gia không được phép tiết lộ thân phận mình cho những người khác khi chưa biết lai lịch của họ, nếu không, hậu quả tự chịu." Nó ậm ừ thoáng chốc rồi nói tiếp: "Thời gian còn lại của thế giới này là năm ngày, mong người tham gia bảo trọng."

Sau khi con thỏ nói xong, trong đầu Liễu Âm hiện lên một trang giấy mỏng manh, những dòng chữ đỏ như máu dần hiện lên một cách rõ nét: "Kịch bản kinh dị.

Người tham gia: Liễu Âm.

Vai diễn: Thanh Thanh - Người hoá trang của quỷ.

Phạm vi an toàn: Phòng thay đồ.

Chú ý: Tránh xa những vật sắc nhọn, cẩn thận hoạ đổ máu."

Liễu Âm bật kết nối với con thỏ, cô chán nản hỏi: "Cậu nhất thiết phải nói ra, người ngồi trước mặt tôi là quỷ sao? Tôi cảm thấy trong người không khoẻ cho lắm!"

"Ừm! Đấy là phần thưởng khi cô dám cá cược linh hồn mình để vượt qua "thế giới của quỷ" đấy. Khỏi phải mắc công suy đoán. Sao lại không vui thế?" Giọng con thỏ đầy giễu cợt.

"Tôi chỉ thấy cậu đang lấy việc công để trả thù riêng thôi?" Liễu Âm than thở. Thà không biết người phía trước là quỷ, cô còn có thể nhập vai một cách tự nhiên. Đằng này...

"Cô cứ nghĩ nhiều, chúng ta đã ký kết khế ước, việc gì tôi phải làm thế? Hơn nữa, tôi nghĩ cô nên rèn giũa, tăng thêm định lực cho mình đi. Cô yếu đuối thế này tôi lại thấy không quen."

"Không quen?" Liễu Âm hỏi vu vơ, con thỏ im lặng không đáp.

Cách đó không xa, mỗi người tham gia đều nhận được một kịch bản khác nhau.

Một người ngồi lọt thỏm giữa khán đài, xung quanh tối om như mực. Những tiếng cười khúc khích có phần quái dị xung quanh tựa như không hề lọt vào tai hắn.

Hắn nhắm chặt hai mắt, nhìn những dòng chữ đang hiện lên trong đầu: "Kịch bản kinh dị.

Người tham gia: Ẩn.

Vai diễn: Kiến Văn - Người xem kịch.

Phạm vi an toàn: khu vực khách ngồi.

Chú ý: Tránh xa những vật sắc nhọn, cẩn thận hoạ đổ máu."

Ẩn chau mày, vẻ mặt đầy suy tư. Ở thế giới thực, hắn cũng là một nhân vật có tiếng trong giới huyền thuật. Từng là môn đệ của một vị đạo sĩ ẩn tu ở núi Thất Sơn thu nhận. Khi sư phụ qua đời, hắn cũng đi chu du thiên hạ, không màng thế sự. Dù vậy, những thuật pháp bí truyền hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trải qua không ít "thế giới của quỷ", mặc dù có nhiều hung hiểm nhưng phần lớn mọi thứ ở đây khiến hắn cảm thấy thật phấn khích. Đây há chẳng phải là sân chơi dành riêng cho hắn sao? Ma quỷ có là gì chứ? Một bậc thầy huyền thuật như hắn còn phải sợ ma quỷ ư?

Ẩn ngồi xoa cằm, trầm tư trong bóng tối. Đột nhiên trong lòng hắn dấy lên một cảm giác nguy hiểm. Hình xăm linh miêu trên cánh tay trái nóng lên, cặp mắt nó đỏ ngầu, những móng vuốt mọc dài ra, như muốn xé tan lớp da của hắn để chui ra ngoài.

Ẩn lắc đầu, dùng bàn tay phải bịt chặt hình xăm. Khẽ trấn an linh miêu: "Ngoan nào, đừng vọng động."

Mặc dù Ẩn cảm giác được thế giới này không hề đơn giản như những thế giới trước, nhưng đến khi linh miêu không làm chủ được bản thể, muốn hoá hình thoát khỏi người hắn. Hắn mới ý thức được sự tình hệ trọng.

Bất chợt, một ngọn gió từ đâu nổi lên làm những bóng đèn le lói chớp nháy rồi phụt tắt. Chỉ trong thoáng chốc, một cảnh tượng ghê rợn hiện ra trước mắt Ẩn: những vệt máu chảy dài, cùng những dấu tay máu bấu víu, cấu xé trên khắp các ghế ngồi cũ kỹ, đang nằm rải rác, lăn lóc khắp nơi. Tường nhà bằng gỗ mục nát, lộ rõ những vết nứt sâu, thấm đẫm máu không biết đến từ đâu. Mùi ẩm mốc của gỗ mục hoà với mùi tanh tưởi của máu tạo nên một hương vị khó tả. Màn che sân khấu rách tan tành, cảnh vật tang hoang không tưởng.

Ánh đèn mờ ảo rọi vào từng góc tối, những bức hoạ chân dung dán trên tường vẽ hình nghệ nhân trở nên méo mó, như những linh hồn bất an vẫn còn lưu luyến giữa các khuôn mặt biến dạng. Ánh mắt của họ như đang chuyển động, quan sát mọi ngóc ngách trong khu nhà.

Ấy vậy mà chỉ chớp mắt một cái, cả nhà hát sáng bừng lên, dù có chút cũ kỹ nhưng không đến mức hoang tàn và kỳ dị như vừa nãy.

Ảo cảnh. Ẩn rùng mình.

Hắn đứng bật người dậy, không màng quan tâm những ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng, đút hai tay vào túi quần, băng qua những hàng ghế dài tiến về phía sân khấu.

Sàn gỗ cũ kỹ kêu rít lên theo mỗi bước chân hắn, tạo nên những âm thanh kỳ quái và lạnh thấu xương.

Bức tường bằng gỗ vẫn còn nguyên vẹn, dù có phần cũ kỹ nhưng không hề xuất hiện vết nứt hay có một giọt máu nào. Trên đó, những bức hoạ chân dung vẽ các nghệ nhân, mặc dù nét mực đã nhạt phai nhưng vẫn còn giữ nguyên vẻ đẹp và sự tao nhã. Điểm đặc biệt là dù trên đó để tên rạp hát Quỳnh Châu, nhưng tuyệt nhiên không hề có tên của bất kỳ ai.

Tấm màn che sân khấu rách tan tành Ẩn vừa thấy, giờ đây trở nên dày và nặng, nguyên vẹn một cách bất thường. Chỉ còn vết tích của khói từ mấy chiếc đèn cầy bám lại trên bức màn mờ ảo, tạo nên những bóng đen rợn người trên sân khấu.

Ẩn vừa cảm thấy hứng thú vừa đau đầu. Một con quỷ có năng lực tạo ra ảo cảnh đến mức mà ngay cả một bậc thầy huyền thuật như hắn cũng không thể tìm ra sơ hở. Độ khó thế giới này là 85, nếu tăng lên không biết sẽ đến mức nào nữa.

"Này cậu kia!" Một người đàn ông mặc đạo bào màu xám khói, chậm rãi bước ra khỏi tấm màn che sân khấu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Ẩn: "Đừng đi lung tung. Vở kịch sắp bắt đầu rồi đấy! Mau quay lại chỗ ngồi của cậu đi."

Ẩn im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng quay về ghế ngồi của mình.