Khi Nam Chính Xuất Quỹ

Chương 10: Trở về

Chuyến bay trở về của Từ Nhân Nhân hạ cánh vào khoảng 4 giờ chiều. Trình Nghiệp tan sở sớm và lái xe ra sân bay. Bị tắc đường nên ra đến hơi trễ, anh vừa đỗ xe vừa đi vào đại sảnh liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Từ Nhân Nhân: "Chồng ơi!"

Anh nhìn về hướng phát ra âm thanh, Từ Nhân Nhân dùng sức vẫy tay. với anh ta, chạy về phía anh.

Những người đi ngang qua đều liếc nhìn về phía này, một số bạn bè của cô ấy cũng đang cười khúc khích sau lưng.

Trình Nghiệp bước tới, ôm lấy cô, một tay cầm vali, tay kia dắt cô đi.

Từ Nhân Nhân hỏi hội chị em về nhà như thế nào, Trần Diệu nói chồng cô tới đón, sắp tới rồi.

Hai người còn lại tính bắt Taxi, Từ Nhân Nhân rủ họ cùng lên xe Trình Nghiệp về nhưng họ cười từ chối: "Tiểu biệt thắng tân hôn, chúng tôi không muốn làm bóng đèn."

Từ Nhân Nhân xua tay:"Còn sớm mà." Nhưng hai người kiên trì cô cũng không nói được gì nữa, đành vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi lên xe, Trình Dã không vội khởi động xe, mà ôm hôn cô vợ nhỏ đang ngồi ở ghế phụ sau đó nhéo cằm cô, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thì thầm: "Hình như hơi đen một chút."

Từ Nhân Nhân lập tức cau mày, vùng ra khỏi tay anh, hai tay túm lấy cổ anh hét lớn: "Trình Nghiệp, anh tới số rồi!!!"

Bất kỳ ai chê cô đen cô đều sống mái tới bến.

Trình Nghiệp cười sảng khoái, các nét trên khuôn mặt vốn bị gò bó của anh ấy gần như đã thả lỏng ra, vô cùng đẹp trai.

Anh vươn tay giữ gáy Từ Nhân Nhân về phía trước, mổ nhẹ vào miệng cô, mặt cười xán lạn, "Anh đùa em đấy".

Họ lái xe đến nhà bố mẹ Trình Nghiệp, có hẹn tối nay sẽ đến ăn tối.

Khi anh bước vào cửa, anh thấy cha anh đang ngồi trong phòng khách xem TV, trong khi đó mẹ anh đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Từ Nhân Nhân chào bố chồng, sau đó đi thẳng vào bếp, "Mẹ, con giúp mẹ."

Triệu Oánh quay đầu lại và vui vẻ nói: "Nhân Nhân, đến rồi à, mẹ sắp xong rồi không cần con giúp, con đứng sang một bên." Từ Nhân Nhân ngoan ngoãn đứng ở cửa và nói chuyện với mẹ chồng.

"Đi du lịch có vui không con?"

"Vui lắm, phong cảnh ở đó rất đẹp, con đã chụp rất nhiều ảnh, con sẽ cho mẹ xem sau . À, nhân tiện con cũng mang quà cho mẹ, con nghĩ chắn chắn mẹ sẽ thích."

"Ồ, còn mang quà cho mẹ nữa à, đứa trẻ này sao lại chu đáo như vậy, tất cả quà con tặng mẹ đều thích cả."

Từ Nhân Nhân che miệng cười khúc khích.

Trình Nghiệp đi đến, tình cờ nhìn thấy cảnh này và hỏi Từ Nhân Nhân tại sao lại cười.

Bà Triệu trêu chọc anh: "Con đó, phải học hỏi con dâu của mẹ. Con bé ngoan vừa hiểu chuyện, lại biết mang quà cho bà lão này. Từ khi còn nhỏ đến lớn con mới tặng mẹ vài món thôi đó."

Trình Nghiệp sợ mẹ cằn nhằn nhận nhiệm vụ đi bưng thức ăn, Trần Nhân Nhân càng cười hạnh phúc.

Trên bàn ăn, lúc trò chuyện không tránh khỏi việc đề cập đến chủ đề sinh con.

Bà Triệu không khỏi thúc giục: "Khi nào mấy đứa mới tính có con? Trình Nghiệp con đã ngoài ba mươi rồi, còn Nhân Nhân thì cũng gần 30. Con gái của bạn mẹ ở độ tuổi này đã sinh đứa thứ hai, tụi con cũng đến lúc rồi đó."

Không biết trong hai năm qua họ đã đề cập đến vấn đề này bao nhiêu lần, mặc dù hai vợ chồng không có kế hoạch mang thai cụ thể nhưng từ lâu họ đã không thực hiện các biện pháp an toàn, họ cứ để tự nhiên, nghĩ con cái có duyên sẽ đến.

Mỗi khi bị trưởng bối thúc giục điều này, Trình Nghiệp đều đứng ra trả lời: "Mẹ, chúng con vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có con không phải là thứ có thể có ngay được, cứ để tự nhiên".

Me Triệu không nói nên lời, bà cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho đôi vợ chồng trẻ.

Sau bữa ăn, Trần Nhân Nhân lấy món quà từ trong vali ra, cô tặng mẹ chồng một loại tinh dầu nổi tiếng, bà Triệu rất chú trọng bảo dưỡng, còn bố chồng cô rất thích cà phê vì vậy cô đã mua hạt cà phê cho ông ấy.

Hai vợ chồng cười không khép được miệng, quà cáp là một chuyện, nhưng con dâu có tấm lòng như vậy lại càng hiếm.

Sau khi trò chuyện một lúc, đôi trẻ đứng dậy chào tạm biệt và chuẩn bị về nhà.

Trần Nhân Nhân hiện đang mệt mỏi và buồn ngủ, cô ấy dậy lúc 7 giờ sáng nay và đáp máy bay hơn sáu giờ.

Cô ngủ ngay khi lên xe và khi về đến nhà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trình Nghiệp đành ra vào hai lần, đầu tiên là mang hành lý vào, sau đó thì bế cô vào nhà.

Ngay khi được đặt lên giường thì Trần Nhân Nhân tỉnh dậy, lẩm bẩm cô cần đi tắm trước khi đi ngủ, cơ thể cô ấy có mùi quá khó chịu.

Trình Nghiệp đành phải bế cô vào phòng tắm, tắm cho cô, sờ chỗ này véo chỗ kia, hai người lăn lộn hồi lâu, tắm xong cũng đã hơn một tiếng.

Từ Nhân Nhân vừa đặt mình lên giường liền ngủ thϊếp đi, Trình Nghiệp đắp chăn cho cô, sau đó quay người vào thư phòng làm việc.

Làm xong việc cũng đã gần sáng sớm, Trình Nghiệp rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng nâng đầu Từ Nhân Nhân, vòng tay qua cho cô dựa vào, tay còn lại ôm eo cô. Sau một tuần, anh lại được nằm trong vòng tay người vợ bé nhỏ thơm tho mềm mại của mình.