"Bò hầm tiêu xanh?"
Pete nhận được cuộc gọi từ thư ký của khách sạn mà mình xin ứng tuyển làm đầu bếp, em có chút bất ngờ vì một nơi sang trọng như thế lại yêu cầu các ứng viên nấu một món hết sức đơn giản và bình dân giống như bò hầm tiêu xanh. Nửa rồi, lại nữa rồi. Pete bất chợt nhớ đến người nào đó cũng thích món bò hầm tiêu xanh, em cười khổ tâm. Biết bao nhiêu lần mình đã tự hứa với lòng là sẽ quên đi anh ấy. Thế nhưng chỉ cần nhớ đến những thứ nhỏ nhặt nhất là lại nhớ về người ta...
Đúng 8 giờ sáng hôm sau, em cũng đã có mặt ở khách sạn Amor. Khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây xanh đơn giản, Pete đẹp nhẹ nhàng tựa như thiên thần. Em cầm cốc cà phê Starbucks trên tay, bước qua sảnh khách sạn đi đến nơi ứng tuyển mà ai cũng nhìn em với ánh mắt say mê.
Đặc biệt là mấy cô thiếu nữ, em có chút ngạc nhiên khi mình bước qua đám đông thì lại nghe tiếng hú hét vang trời của mấy cô gái. Pete xấu hổ có chút đỏ mặt, em chạy thật nhanh vào nơi sẽ diễn ra cuộc thi.
Hồ sơ ứng tuyển 10 người, nhưng lần này khách sạn chỉ lấy ba người. Thế nên sự cạnh tranh là cực kỳ cao.
"Các bạn có tổng cộng là bốn mươi lăm phút để hoàn thành món ăn, kết quả của cuộc thi sẽ có sau ba ngày. Chúc các bạn thành công!".
Thư ký riêng của chủ tịch bấm chuông, thời gian bắt đầu. Mọi người tập trung vào nhiệm vụ của mình, với mơ ước to lớn là sẽ được nhận làm đầu bếp chính thức.
Mùi thơm thức ăn tỏa ra bao phủ khắp phòng bếp, Vegas đứng phía sau bức rèm phía trên. Anh bí mật quan sát tất cả mọi người, nhưng tuyệt nhiên anh không hề thấy bóng dáng của em.
Pete dáng người mảnh khảnh, cậu đứng quay lưng về phía anh nên cũng chẳng hay biết chồng cũ của mình đang nhìn ngắm mọi người làm việc.
Chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, tiếng sôi "ùng ục" từ nồi áp suất vang lên. Món bò hầm đã sẵn sàng để bày ra dĩa.
Để đảm bảo công bằng, ban giám khảo sẽ không ghi tên đầu bếp nấu món ăn lên đĩa mà sẽ đánh số thứ tự, kết thúc thời gian các đầu bếp được phép ra về nghỉ ngơi. Còn món ăn sẽ mang lên cho ban giám khảo, những ứng cử viên lo sợ nói với nhau thì thầm, Pete cũng mang tâm trạng chung như thế. Nếu như em không được nhận vào đây, thì em phải quay về và làm trong chuỗi khách sạn nhà hàng của ba, em phải kế thừa vị trí của ba nhưng lúc này em vẫn chưa sẵn sàng....
"Vái trời cho mọi chuyện sẽ qua, con mà đậu con sẽ cúng dường thật là nhiều càri cay. Mô Phật!"
Trong phòng của ban giám khảo, Vegas ngồi bắt chéo chân nhìn ngắm 10 dĩa bò hầm tiêu xanh trên bàn. Những người khác trong ban giám khảo ăn thử và chấm điểm, họ cảm thấy cái nào cũng ngon. Nhưng số điểm cao nhất vẫn là do anh quyết định.
"Mặn quá! Thí sinh số một, loại !"
"Oẹ! Thí sinh số hai này bỏ quá nhiều bột ngọt. Loại!".
Vegas nhổ hết tất cả đồ ăn lúc nãy ra, anh đã thử tổng cộng chín dĩa bò hầm. Nhưng chẳng có cái nào hài lòng với cái khẩu vị của anh cả, và đương nhiên cả chín người bị loại.
"Nop, mang hết số thức ăn này chia cho mấy nhân viên khác. Nấu như thế này cũng đòi nhận là đầu bếp, học lại từ đầu đi là vừa".
"Chủ tịch ơi, vẫn còn một dĩa số 10 anh chưa thử. Hay là..."
Vegas liếc nhìn sang đĩa bò hầm mà mình ngó lơ từ nãy tới giờ, anh cảm thấy mùi hương của nó có gì đó khá quen thuộc. Lấy đũa, nhắm mắt thử .
Miếng bò vừa bỏ vào miệng đã như có cảm giác tan chảy, một cảm xúc quen thuộc ùa về trong tâm trí.
Trước mặt anh là hình ảnh của Pete cắm cúi nấu cơm cho mình, loay hoay tìm cách sử dụng nồi áp suất, nhưng khi nấu món ăn ra anh lại chê tới chê lui mặc dù rất thích đồ ăn cậu nấu.
Ăn một miếng, rồi lại ăn một miếng... Đúng là hương vị này rồi!
Đôi đũa rơi xuống đất, mọi người trong phòng mở tròn mắt nhìn chủ tịch ăn ngấu nghiến sạch sẽ dĩa bò hầm số 10. Ăn xong còn bày ra gương mặt tiếc nuối vì hết thức ăn.
"Chủ tịch, mùi vị thế nào?"- Nop bắt đầu tò mò.
"Loại hết chín người lúc nãy, nhận hồ sơ của người nấu món ăn số 10 này. Kết thúc buổi họp!"
Mấy người khác kiểu :"..."
Pete từ khách sạn Amour đi về, nhưng không về nhà ngay mà em ghé sang cửa hàng thú cưng. Từ ngày về nước, em lo hồ sơ để xin việc làm, ba thì bận rộn chăm lo cho việc kinh doanh. Chỉ có một mình mẹ ở nhà, nếu như có một con mèo hay con chó ở nhà bầu bạn với bà thì chắc bà sẽ bớt cô đơn hơn.
"Của em hết 600 Bath".
Em đã chọn một bé mèo lông vàng, chân ngắn hết sức đáng yêu. Pete ôm bé trên tay và nở nụ cười thật tươi khiến cho dân chúng xao xuyến, bước ra khỏi cửa hàng thú cưng cả người và bé mèo con đều thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mà cảnh tượng này vô tình được Nope trông thấy. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Vegas đang ngồi đọc kịch bản cho bộ phim sắp đóng, anh cũng không dám làm phiền chủ tịch của mình. Chỉ là trong lòng có chút phân vân không biết có nên nói hay không nữa.
"Sao nhìn cậu mất bình tĩnh quá vậy Nope? Bộ trên đường có cái gì hả, chạy lẹ đi. Tôi mà trễ giờ tới đoàn phim là cậu chết với tôi".
"Dạ! Mà cậu chủ ơi, tại sao bây giờ cậu đã là chủ tịch của cả cái hệ thống nhà hàng khách sạn nổi tiếng rồi mà vẫn muốn tiếp tục làm diễn viên?"
"Vì cái tôi muốn đó chính là nâng cao danh tiếng, cậu không thấy tôi làm diễn viên nổi tiếng, là minh tinh màn bạc nổi tiếng nhất nhì bây giờ thì khách sạn của chúng ta cũng có nhiều người ủng hộ hơn sao. Hỏi nhiều quá đó, lo lái xe đi".
Vegas càu nhàu cái gì đó mới im lặng mà đọc kịch bản tiếp, miệng thì đọc kịch bản nhưng mà trong đầu luôn nhớ về hương vị món bò hầm tiêu xanh mà mình được ăn lúc nãy. Ứng cử viên này có vẻ nấu hợp khẩu vị, nhất định anh phải nhận vào và kêu người đó nấu thật nhiều món mà mình muốn ăn mới được.
Mùi vị thật giống Pete nấu... Anh bất giác nhớ về cậu, tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Vegas
Tôi rất nhớ em! Liệu chúng ta quay về được không, tôi nhận ra suốt ba năm sau khi ly hôn tôi nhận ra mình cực kỳ nhớ em.
Sao tôi không nhận ra từ bao giờ tầm ảnh hưởng của em lại quan trọng đối với tôi như thế?
Những người tình nhân chỉ đáp ứng nhu cầu sinh lý, bọn họ giống như món trang sức mà tôi đeo bên người. Hoàn toàn không có giá trị gì ngoài việc đem ra ngoài khoe với mọi người, Pete... Em khác bọn họ. Tại sao tôi có thể bỏ qua người tốt với tôi, lo lắng cho tôi trong âm thầm như thế?
Liệu rằng khoảnh khắc mà chúng ta cãi nhau, khoảnh khắc tôi đồng ý viết đơn ly hôn em có đau lòng không? Em có tiếc nuối khoảng thời gian em ở bên cạnh tôi và nhận được sự ghẻ lạnh tử tôi không?
Tôi xin lỗi... Thật sự xin lỗi. Em quay về với tôi đi mà Pete!
Nếu chúng ta gặp lại nhau, anh có thể đường đường chính chính theo đuổi em được chứ ?
Một giọt nước mắt trong suốt như viên trân châu lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Vegas, anh khẽ lau đi.