3 năm sau...
Ngày Pete tốt nghiệp. Ông bà Saengtharm cũng gấp rút sang Mỹ để dự tốt nghiệp của con trai.
Một buổi sáng mùa thu mát mẻ và mặt trời đã treo cao trên bầu trời xanh, nhưng trong không khí vẫn phảng phất một chút oi nóng từ mùa hè còn sót lại. Từng nhóm sinh viên tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng trong trường đại học, từng lớp từng lớp thay phiên nhau đứng cùng thầy cô để chụp hình, từng bó hoa lớn cũng được trao lẫn nhau.
"Let"s look directly at the glasses and smile brightly. One,two,three..."
(Nhìn vào ống kính và mỉm cười thật tươi nào. Một,hai,ba...)
Porsche và Pete trong bộ đồng phục cử nhân hướng mắt về máy ảnh, nở nụ cười thật tươi. Ông Saengtharm mua một bó hoa hồng thật là lớn để tặng con trai và bạn thân của con trai, hai năm trôi qua vốn dĩ thật là nhanh. Mặc dù lúc đầu ý định sang Mỹ vốn dĩ là chỉ muốn quên đi Vegas hay sự hoang mang về con đường phía trước trước khi ra trường, nhưng cuối cùng đến ngày tốt nghiệp, mọi thứ cũng đã êm đẹp rồi.
Em nhìn ra phía xa xa , thấy mấy nữ sinh được nam sinh tặng hoa. Một số bạn còn tỏ tình giữa sân trường, Pete cảm thấy thật dễ thương làm sao. Ngây ngô giống như mình ngày trước...
Tay em ôm thật chặt bó hoa hồng màu kem sữa nhận được từ ba, gương mặt có chút buồn. Ánh mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Sau khi tốt nghiệp, cả em và Porsche đều có định hướng riêng. Cậu ấy sẽ trở về công ty và tiếp tục sự nghiệp của mình, tiếp tục sự nghiệp của gia đình. Còn em thì sẽ tập trung cho kinh doanh, ước mơ của em lớn lắm. Em muốn mở một nhà hàng, một nhà hàng thật là lớn giống như ba mình đang kinh doanh.
Em muốn nấu những món ăn thật ngon cho mọi người, ngắm nhìn những gương mặt hạnh phúc khi thưởng thức món ăn. Điều đó thật là tuyệt vời.
Pete tạm biệt bạn thân, chuẩn bị hành lý để về nước. Nhà hàng lẩu của ba cần có người kế nghiệp, ba nói rằng ba sẽ cho hết chuỗi nhà hàng của Ba cho em. Pete tay xách vali nhưng trong lòng cũng có chút không muốn về nước. Nơi đó có ký ức cũ, có những thứ em muốn trốn tránh nó.
Mẹ nắm tay cậu suốt chặng đường bay, dặn đi dặn lại một câu như thế này:
"Nếu duyên phận của con và người ta vẫn còn thì dù có trốn tránh hãy cố gắng quên đi thì cũng không thoát được, vẫn sẽ còn gặp lại nhau nếu như có duyên".
Thôi thì cứ về nước, chuyện đến đâu thì đến vậy.
Thế là sau ba năm ở Mỹ vừa học, vừa lập nghiệp, em cũng đã quay trở về nước. Bắt đầu một con đường mới tốt hơn.
-----
Vegas sau hai năm đóng phim, làm gương mặt đại diện quảng cáo thì anh quyết định nghe lời ba, quay về công ty và tiếp nhận vị trí lãnh đạo của ông Gun.
Nhưng có một vấn đề mới phát sinh, đó chính là vị chủ tịch mới của chuỗi nhà hàng khách sạn Amor nổi tiếng nhất châu Á là một người khó tính. Vegas từ lúc nắm giữ vị trí chủ tịch, anh khó chịu ra mặt với những món ăn do đầu bếp của nhà hàng nấu chẳng có gì hợp khẩu vị với anh cả.
Vegas sau một năm cũng đã nhận ra... Anh thật sự nhớ những món ăn mà em nấu.
Anh lục tung hết tất cả mọi nơi có những đầu bếp giỏi nhất, nhưng chưa ai có thể tạo ra được món ăn giống như em. Vegas thật gầy, tuy vậy khí chất của người nổi tiếng vẫn không thay đổi.
"Ông đang nấu cái gì vậy hả ? Tôi đã dặn là không bỏ bột ngọt, mấy người làm ăn cái kiểu gì kỳ cục vậy, nếu khách hàng ăn một món ăn có quá nhiều bột ngọt thì họ sẽ cảm thấy nhức đầu hoa mắt chóng mặt đó có biết không?"
Đầu bếp trong nhà hàng sợ hãi trước cơn giận của chủ tịch, bếp trưởng trong lòng đang mắng chửi bản thân. Rõ là ông ta cho một chút xíu bột ngọt thôi mà cũng bị phát hiện là sao?
Vegas thích nhất là món bò hầm, anh cũng lấy cho đầu bếp nếm thử sơ qua món bò hầm mà em để lại cho anh cách đây ba năm trước trước khi bỏ đi. Rõ ràng là bọn họ cũng làm được y chang nhưng chẳng có cái nào giống em cả.
Nop cầm một tập tài liệu bước vào phòng làm việc của Vegas, anh xóa xóa thái dương. Đầu của anh đau như búa bổ vì tối hôm qua chẳng ăn được gì mà chỉ uống toàn là rượu.
"Để trên bàn đi, tài liệu này là gì vậy?"
Ánh mắt của anh nhắm hờ, nhưng bên tai vẫn nghe rõ mọi chuyện.
"Là hồ sơ xin việc làm của đầu bếp mới thưa cậu, đợt này có ba ứng cử viên muốn tranh vị trí bếp trưởng của nhà hàng chúng ta và ..."
"Ngập ngừng cái gì thế không biết? Nói thì nói mẹ đi, ấp a ấp úng như gà mắc tóc".
"Tôi nghĩ là cậu nên tự xem thì được hơn, tôi xin phép đi ra ngoài".
Vegas cũng chẳng thèm xem hồ sơ, lấy điện thoại gọi cho thư ký phòng tuyển dụng :
"Ngày mai kêu mấy ứng cử viên mới gửi hồ sơ cho tôi đến nhà hàng của chúng ta, mỗi ngày mai bọn họ nấu là món bò hầm tiêu xanh. Tôi sẽ là người đích thân nếm thử món ăn, nếu vừa ý tôi thì nhận. Ok, thế nhé!"
Anh mở mắt, tiếp tục công việc đang dang dở.