"Cậu ta là người châu Á phải không? Thật là xinh đẹp".
"Sao lại có một sinh viên mang nét đẹp thuần khiết như thế này ở trong khoa của chúng ta chứ? Tớ muốn xin acc của cậu ấy, dáng người nhỏ nhỏ cao cao thật là đúng gu của tớ".
Trong thư viện rộng lớn của trường đại học Harvard, từng lớp sinh viên đi ngang qua đều bàn tán xôn xao. Trong những lời bàn tán ấy toàn là khen và ngưỡng mộ.
Đang chăm chỉ làm bài báo cáo, Pete đôi lúc cũng ngẩn đầu lên nhìn rồi cười xã giao với bọn họ. Các nhóm sinh viên người da trắng mỗi lần thấy em cười là mỗi lần trụy tim, xỉu lên xỉu xuống vì sự đáng yêu với lúm đồng tiền trên mặt.
Porsche ngồi cạnh cũng không ngừng tán thưởng, chọc ghẹo bạn thân.
"E...Hem! Không ngờ bạn thân của tao lại được nhiều người chú ý tới như vậy, sao rồi Pete? Tao thấy có rất nhiều người thích mày, còn ý mày sao, mày có tìm được ai vừa ý chưa. Mau mau quyết định đi, chúng ta học ở đây cũng gần hết rồi, sớm muộn gì cũng tốt nghiệp. Không ấy gật đầu đồng ý luôn cho rồi".
"Tao..."
Em ngập ngừng, học tập ở môi trường mới đã được một năm rưỡi nhưng thú thật thì ngoài việc học em cũng chẳng biết rung động là gì nữa rồi. Trái tim đã bị chai sạn cảm xúc thì làm sao có dũng khí để yêu thêm một người thứ hai?
Porsche biết cái khó của em, anh chẳng biết làm gì ngoài việc an ủi. Anh luôn nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, bất chấp việc vết thương đó là vết thương tâm hồn hay là vết thương về thể xác. Nhưng mà anh cũng biết vết thương dù có được thời gian chữa lành thì nó vẫn để lại sẹo, và vết sẹo đó sẽ theo em đến suốt đời.
Pete kết thúc thời gian tự học, em mặc đồng phục và đi đến quán sủi cảo do mình làm chủ. Từ khi qua Mỹ, em mở thêm một quán ăn nhỏ để tìm thêm thu nhập. Ba mẹ xót con, liên tục gửi tiền vào thẻ nhưng em không muốn dùng. Pete muốn tự mình kiếm tiền, tự mình làm chủ cuộc sống.
Thời gian vừa lúc là giờ tan tầm, rất nhiều người đều đến quán của mua sủi cảo hấp để làm thức ăn. Tay nghề làm bếp của Pete rất khá, bằng chứng là chỉ sau nửa năm mở quán mà quán ăn đã phát triển rất nhanh. Ngoài bánh bao và sủi cảo hấp còn có súp cua và gỏi đu đủ kiểu Thái, hôm nay em có làm món mới đó là món càri kiểu miền Nam quen thuộc với vị cay nồng đặc trưng của châu Á.
Mùa đông ở Mỹ lạnh lẽo, từng cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt em. Nhưng vì khách quá đông, hai bàn tay nhỏ thoăn thoắt làm từng cái bánh bao, mở nắp nồi hấp,..Pete cứ mãi mê làm mà không thèm mặc áo lạnh, Porsche lúc nào cũng là người mang áo ấm đến cho em.
Anh ký đầu em một cái "cốc"
"Thằng quỷ nhỏ này ! Trời lạnh mà mày không chịu mặc áo, có bệnh thì bệnh một mình đi nha tao không chăm sóc này đâu đó. Đã cái người hay ốm yếu trong mình mà cứ thích ra gió cơ. Mày mà ngã bệnh một cái thì tao sẽ không đứng bếp phụ mày đâu".
Pete cười hi hi, một lúc sau em chỉ cảm thấy yết hầu một trận khô rát, cơn ho kéo đến.
"Khụ khụ khụ......"
"Pete à ! Bệnh rồi đó thấy chưa. Mày để quán lại cho nhân viên làm, tao với mày đi về nhà thôi nào. Ngày mai chúng ta có một bài thuyết trình ở trên lớp đó".
Porsche đi nhưng công việc ở công ty tiếp tục làm, anh học ca tối còn Pete học cả buổi sáng thế nên mới có thời gian mở quán ăn.
Pete sang đây tiếp tục học về kinh doanh, vì cậu cũng đang học ở trong nước ngành học này nên khi ở môi trường học tập mới thì chỉ cần học tiếp hai năm là sẽ có thể tốt nghiệp.
Hai người bạn thân ở cùng với nhau trong một căn hộ nhỏ do công ty của Porsche cấp, ba và mẹ của anh định mua cho hai đứa căn nhà lớn hơn để sống thoải mái hơn một chút. Nhưng rốt cuộc mấy anh thanh niên này muốn tự khám phá và thể hiện bản thân, nhất quyết từ chối những đặc quyền mà bố mẹ ban cho.
"Mì cay và trà sữa đến rồi đây... Xin mời quý khách!"
Porsche bưng ra một nồi mì cay sôi sùng sục, nóng hổi với đầy đủ những thành phần mà hai người thích ăn nhất. Em cũng mang ra nào là sủi cảo, há cảo, bánh bao hấp, chả cá quấn rong biển và có nhân là thanh cua nóng hổi từ bếp bước ra. Mùi thơm ngào ngạt.
"Hôm nay mày mới có lương hả ? Trong mì bữa nay còn có tôm hùm với đủ thứ loại ốc nữa này. Ngon ghê ha "
Anh bắt đầu khoe về những chiến tích của mình trong công ty, Porsche thật sự là một người rất có năng lực. Mỗi lần đi làm về là anh sẽ kể hết cho bạn thân của mình nghe về những chuyện xảy ra ở công ty, nói xấu đồng nghiệp vv...
"Hôm nay tao lãnh tiền dự án, kế hoạch và dự án của tao được hội đồng xem xét thông qua. Một công ty lớn hơn đã đề nghị hợp tác với công ty tao mua lại dự án, tao phát tài rồi!"
"Với lại mày cũng đang bệnh mà, tao thật sự lo lắng cho mày lắm đó Pete. Qua đây một năm rưỡi mà mày bệnh hết một năm rồi, sức khỏe của mày thật sự rất là yếu luôn đó. Ngày mai đi học xong thì về thẳng nhà đi, quán ăn cứ để cho nhân viên nó xử lý. Tao sẽ mua thuốc về cho. Nói cho mà biết, mày mà trốn tao đi làm thì tao sẽ giận mày luôn".
Pete bóc tôm cho anh, nở một nụ cười trên môi như là câu trả lời.
Gắp lấy một miếng há cảo bỏ vào miệng, em lại vô thức nhớ đến Vegas.
Bây giờ ở Thái là buổi trưa, không biết anh ấy đã ăn cơm chưa?
Nhưng em gạt bỏ đi suy nghĩ của mình, đã nói là sẽ quên đi người ta rồi cơ mà. Mà sao đυ.ng tới đâu cũng nhớ đến anh ấy vậy?
Bữa tối kết thúc, ai về phòng nấy. Pete lặng im nhìn xuống phía dưới, nơi phố thị đèn màu xe cộ tấp nập ra vào nhộn nhịp.
Mở IG, em đã thề là không vào đây nữa nhưng... Chỉ là em muốn xác nhận anh có còn tồn tại, có sống tốt hay không mà thôi.
Có lẽ vắng em, anh vẫn sống tốt.
Thế là được rồi, Pete chặn acc Vegas, bắt đầu xóa hết những tấm hình còn sót lại trong máy điện thoại. Em xóa hết tất cả những thứ liên quan đến anh, và giờ nhìn lại em cảm thấy thật nhẹ lòng.
Pete tin rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, kể cả vết thương sâu nhất trong tim...
"Sẽ có một ngày, em bỗng dưng xóa hết tất cả những hình ảnh, những tư liệu liên quan đến anh. Không phải là vì chúng ta chia tay nên em mới làm thế mà là vì em chán anh rồi !"
Pete vứt chiếc nhẫn cưới mà em đeo, trong lòng như vứt đi một gánh nặng.
Mở lòng ra, đón nhận một tình yêu mới nào !