Lại một đêm nữa trôi qua, Pete ngồi ngơ ngẩn trên bàn ăn. Em không biết thức ăn trên bàn đã hâm đi hâm lại bao nhiêu lần, gọi điện thoại anh không bắt máy.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nay là ngày gì thì em cũng biết Vegas cũng chẳng buồn nhớ đến đâu. Trên bàn là một bó hồng đỏ được cắm hết sức cầu kỳ, cùng với rượu vang, hoa và nến. Pete cuộn người ngồi trên ghế sô pha, một mặt ngây ngốc trong không gian vắng lặng. Trong phòng khách to lớn, có thể nghe thấy tiếng "tí tách" của những giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Chiếc bánh kem lớn ở trên bàn để dòng chữ thật là đẹp "Kỉ niệm hai năm ngày cưới của VegasPete".
Em biết rằng mấy năm nay em trong mắt của anh giống như một kẻ ăn xin tình yêu hèn mọn, mong chờ anh thương xót mà cho một chút sự thương hại. Em không bằng người yêu của anh, em không xinh đẹp và ngọt ngào như cô ấy.
Ừ ! Vì em là đàn ông mà ...
Gần 8 giờ tối, Vegas vẫn chưa về nhà.
Em tự hỏi mình có nên từ bỏ tình yêu đến từ một phía này không ?
Nhưng em không muốn nhìn thấy anh cô đơn đi về một mình, không muốn nhìn thấy anh ăn mì gói qua đêm. Nhưng mà em lại cảm thấy tình cảm mà mình đưa cho anh, anh lại vứt nó đi.
Vegas ! Anh xấu xa lắm...
Tiếng chuông vang lên, Vegas đã về đến nhà. Pete mừng rỡ ra đón anh, nhưng anh lại giống như đêm của tuần trước, say khướt không biết gì.
Chắc là June có việc bận nên để anh về một mình như thế này.
Pete đỡ anh lên phòng ngủ, cậu nhận ra mùi nước hoa và mùi son phấn lẫn vào mùi rượu. Trong lòng chua xót, vào giây phút này em cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ ra từng mảnh. Anh thà mỗi ngày ôm một cô gái khác nhau còn hơn là ở chung với em và nhìn mặt em mỗi ngày, Vegas quên luôn thỏa thuận của cả hai lúc mới cưới đó chính là sẽ về đúng giờ vào ngày kỷ niệm cưới của cả hai người. Anh lại ra ngoài uống rượu, tìm những bông hoa dại bên đường.
Cuộc hôn nhân hai năm của họ, Pete cứ ngỡ mình đã quen cảnh bị ghẻ lạnh, quen cảnh anh đu đưa cùng với những cô gái khác, nhưng rốt cuộc không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Đau như có nghìn cây kim đâm vào tim, em nhìn vào tấm gương lớn treo giữa phòng. Trái tim của em cũng biết đau chứ, em cũng muốn anh quan tâm em như những cô gái đó. Chứ không phải là cảm giác bản thân bị xem như người vô hình như thế này....
"Sao cậu lại ở trong phòng tôi? Mau đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ".
"Để em lấy nước ấm lau mặt cho anh, em sẽ giúp anh lấy đồ mới để mặc, trên người anh dính dấu son và nước hoa...còn có..."
Pete ngập ngừng, thận trọng nhìn biểu hiện trên gương mặt đẹp trai của anh. Nhưng đáp lại sự lo lắng và quan tâm của cậu, Vegas cáu gắt:
"ĐI RA NGOÀI!"
"Tôi nhớ mình đã nói cậu đừng có tự tiện vào phòng của tôi, cũng đừng xen vào chuyện đời tư của tôi. Tôi có say thì cũng tự mình leo lên phòng, không cần phí công cậu đυ.ng chạm".
Pete bắt đầu nói trong nước mắt, hai bàn tay nắm chặt. Biểu tình trên mặt thật sự thống khổ.
"Anh đã hứa kỷ niệm ngày cưới sẽ ở bên cạnh em, mặc dù chúng ta cưới nhau anh không yêu em nhưng...hic..."
Vegas cười khẩy, men rượu cũng tan bớt khiến cho giọng nói của anh trầm trầm, mang theo hơi hướng lạnh lẽo.
"Kỉ niệm ngày cưới? Cậu nghĩ là tôi thèm nhớ tới cái ngày đáng ghét này hả, thật sự kinh tởm đến nổi da gà. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới hai năm nhưng là kỷ niệm ngày cưới của cậu, nó không hề liên quan đến tôi. Và sẽ chẳng bao giờ liên quan đến tôi đâu, hiểu chưa Pete Phongsakorn Saengtharm ?"
"Còn khóc lóc cái gì, tiểu thiếu gia như cậu nhà giàu nứt đố đổ vách, hà cớ gì phải nhắm đến một Ngôi sao đang lên như tôi? Cậu nhớ lại xem, để cưới được tôi cậu đã dùng thủ đoạn như thế nào. Là ai, là ai đã khóc lóc năn nỉ ba của tôi? Là ai đã uống thuốc ngủ tự tử chỉ để muốn đám cưới này diễn ra?"
Một cái tát giáng xuống mặt Vegas, dấu ấn 5 ngón tay của Pete in lằn trên gương mặt trắng trẻo đẹp trai kia.
"Vegas...hức... Là tôi ngu tôi mới yêu anh, yêu anh đến không dứt ra được. Yêu anh từ năm lớp 12 cho đến bây giờ 22 tuổi tôi vẫn tiếp tục yêu anh. Anh nói xem? Tôi biết tôi không bằng cô gái người nước ngoài tên Hangel mà anh từng yêu. Cô ấy có gì tốt! Tôi yêu anh như vậy! Tại sao anh không nhìn thấy tình yêu của tôi, mở mắt ra to lên mà nhìn xem tôi đã chăm sóc anh tốt như thế nào thời gian qua..."
Vegas nghe em nhắc đến người yêu cũ đã mất của mình, hắn tức điên mà đi đến bóp cổ Pete.
"Người như cậu không có tư cách gì nhắc đến em ấy, Hangel cô ấy đơn thuần, không có vì cưới một người mà bất chấp tất cả như cậu. Pete, tôi nói với cậu một lần và nhớ : Vegas tôi chưa bao giờ yêu cậu, mãi mãi và sẽ không bao giờ yêu cậu đâu!".
Đến khi cảm thấy gương mặt người trước mặt tái xanh, anh mới bỏ cậu ra. Liếc xéo và nói :
"Pete biết không, cậu như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp. Và những vật dụng xinh đẹp cũng chỉ để trang trí chứ không có tác dụng gì trong cuộc sống cả, thế giới chúng ta khác nhau. Vậy nên chấp nhận đi, tôi sẽ không yêu cậu".
Pete nhìn một lần trong ngôi nhà xinh đẹp nhưng đầy sự lạnh lẽo,rời khỏi biệt thự. Cậu sẽ không nói chuyện này cho cha mẹ hai bên biết là bọn họ cãi nhau, đón taxi đi sang nhà bạn thân ngủ một đêm.
Em không có tư cách cùng Vegas nói chuyện yêu đương, như vậy ai có tư cách? Câu trả lời sẽ là không ai cả, vì chẳng có ai vượt qua cái bóng của Hangel . Trong tim anh chỉ có cô ta, và em sẽ chẳng bao giờ chen được vào mối quan hệ đặc biệt ấy.
Ba mẹ của Pete là doanh nhân nổi tiếng, Ba của Vegas cũng làm kinh doanh nhưng bọn họ ở hai cấp độ hoàn toàn khác biệt. Nói dễ hiểu hơn đó là một bên giàu theo kiểu cha truyền con nối, tài sản không kể đâu cho hết. Còn một bên là buôn bán làm ăn kinh doanh, tích cóp mới có của để dành.
Và cha mẹ hai bên hầu như không để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ, vì phụ huynh tin tưởng rằng hai đứa nhỏ nhà mình sẽ giải quyết tốt chuyện vợ chồng. Pete đứng giữa ngã ba đường, trên tay là túi xách với những vật dụng linh tinh. Rốt cuộc thì cũng không dám về nhà cha mẹ đẻ.
"Bảo bối ! Mau vào nhà thôi".
Porsche mở cửa đón bạn thân vào nhanh ôm lấy thân thể đang run rẩy của Pete. Dỗ dành như bố đang chăm sóc con trai.
"Mày cứ khóc lớn lên đi... Khóc cho vơi hết nỗi buồn trong lòng, đừng kìm nén nữa. Nếu ở không được thì mình ly hôn, giải thoát cho nhau đi".
"Tao sẽ nói với mẹ cho chúng mình đi du học, tốt nghiệp hết năm nay thì mình sang Mỹ du học nhé. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, quên cái tên chết tiệt đó đi. Bạn của tao phải thật vui vẻ, khi sang Mỹ tao sẽ kiếm người khác tốt hơn cái thằng Vegas đó !"
Pete vẫn ôm thật chặt anh bạn thân, nước mắt rơi không ngừng. Gương mặt nhỏ nhắn phấn nội đầm đìa nước mắt và câu nói nghẹn ngào nghe không rõ lắm.
"Nhưng...ứ...hức...tao yêu anh ấy, sống thiếu anh ấy tao sống không nổi...ư..ư..hức..hức..."
"Tội gì mà mày phải quỵ lụy vì một thằng đàn ông tồi tệ như thế, bây giờ tao nói mày nghe nè : dù mày có dành cả thanh xuân cho thằng Vegas, mày móc hết trái tim để yêu thương nó nhưng đổi lại nó vẫn sẽ không yêu mày đâu. Vì đơn giản nó chưa từng yêu mày, mày có hy sinh hay có làm bất cứ điều gì thì nó cũng chẳng thèm quan tâm đâu. Ngoan, nghe lời tao... Tháng mười này tốt nghiệp chúng ta đi du học".
Porsche dang cánh tay ôm em vào lòng, hai người là bạn thân từ lúc nhỏ. Nói đúng hơn là anh đã nhìn và cùng Pete lớn lên, tình cảm hai đứa giống y hệt anh em trong nhà. Ngày đầu tiên anh nghe Pete nói với mình thích Vegas là đã cảm thấy không ưa rồi.
Và lúc nghe hai gia đình bọn họ bàn chuyện cưới hỏi, bản thân anh đã cảm thấy bất an trong cuộc hôn nhân này. Nhưng thấy bạn thân của mình lúc đó cực kỳ phấn khích, anh lại tạm ngừng cảm xúc này. Vui vẻ chuẩn bị đám cưới cho bạn.
Để bây giờ, cái anh nhìn thấy của cuộc hôn nhân mà tình cảm xuất phát từ một phía của Pete đó chính là em một mình bước ra khỏi nhà với một chiếc vali nhỏ giữa trời mưa nặng hạt như trút nước của Bangkok.
Thôi thì giải thoát là cách tốt nhất cho cả hai bên, Porsche sẽ tìm cách nói với ba mẹ của Pete. Bọn họ nhanh chóng đặt vé máy bay, cùng đi đến vùng đất mới.