Giang Nhu lắc đầu ngay lập tức.
“Tôi muốn học đại học.” Cậu từ chối: “Ngày mai là ngày khai giảng rồi.”
Phó Cảnh Sâm ừ một tiếng, dường như đã biết rõ chuyện này.
“Tôi chỉ cần thời gian buổi tối của cậu. Gần trường học của cậu có một căn phòng, cậu có thể đến ở.”
“Nếu cậu đồng ý, xe, phòng, tiền, cậu đều có thể yêu cầu.”
Giang Nhu: “?”
Chờ đã.
Ban đêm cần cậu, còn cho xe, cho phòng và tiền.
Đây là chữa chứng mất ngủ hay muốn bao dưỡng cậu?
Không phải Giang Nhu suy nghĩ đen tối, mà do học hỏi nhiều từ thế giới này, cậu đối với người giàu có rất nhiều định kiến.
Cậu nghi ngờ nhìn Phó Cảnh Sâm, hỏi: “Tôi có thể từ chối ngài không?”
Phó Cảnh Sâm không đáp.
Giang Nhu suy nghĩ trong im lặng và hiểu ra câu trả lời.
Cậu không có quyền từ chối.
Nhưng tại sao lại như vậy!
Giang Nhu phản kháng: “Tôi không biết chữa mất ngủ, ngài đi tìm người khác đi.”
Phó Cảnh Sâm chạm vào đầu cậu, thực chất là chạm vào sừng nhỏ của Tiểu Mị Ma.
Sừng nhỏ của Tiểu Mị Ma không phải ai cũng có thể chạm vào.
Nghiêm túc mà nói, nếu ai cố ý chạm vào sừng của Tiểu Mị Ma, thì giống như đang quấy rối cậu!
Chạm vào sừng nhỏ... Rất dễ bị đánh!
Giang Nhu từ chối dứt khoát, không để lại bất kỳ cơ hội nào.
Phó Cảnh Sâm nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
Sau một lúc lâu.
Khi Giang Nhu cảm thấy mình sắp run lên, Phó Cảnh Sâm lại lên tiếng.
Hắn đưa một tấm danh thϊếp, giọng lạnh lùng: “Đây là danh thϊếp của tôi, nếu thay đổi ý định, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Nhu nghĩ mình sẽ không thay đổi ý định.
Nhưng cậu vừa từ chối đại ma vương, giờ lại từ chối danh thϊếp...
Thôi.
Tiểu quỷ yêu không thể liên tục tìm đường chết nữa
Giang Nhu nhận danh thϊếp, nhìn số điện thoại: “Nếu không tôi thêm WeChat của ngài nhé?”
Cậu muốn xem vòng bạn bè của đại ma vương trông như thế nào.
“Ừ.”
Được sự cho phép, Giang Nhu không nói hai lời, bắt đầu cầm điện thoại thêm WeChat của Phó Cảnh Sâm.
Quả táo mang theo cũng đưa cho Phó Cảnh Sâm.
“Mời ngài ăn, quả táo này rất ngọt.”
Giang Nhu cầm táo và thêm WeChat của Phó Cảnh Sâm.
WeChat của Phó Cảnh Sâm có biệt danh rất đơn giản: “F.”
Ảnh đại diện trông giống như bức ảnh chụp cảnh đêm ngẫu nhiên.
Tóm lại, tên này và ảnh đại diện đều nhìn rất buồn.
“Thêm rồi.”
Giang Nhu cất điện thoại, nhắc nhở: “Ngài nhớ đồng ý nhé.”
Hai người họ từ đầu đến cuối không nói nhiều.
Giang Nhu gãi đầu, nhìn về phía tiệm trái cây: “Tôi phải đi làm việc.”
Cậu chưa hết ca làm, không thể ở ngoài lâu.
Phó Cảnh Sâm nhìn theo cậu trở lại tiệm, sau đó mới lái xe rời đi.
Tiệm trái cây.
Hữu Chi hỏi: “Giang Nhu, cậu biết người vừa rồi sao?”
Giang Nhu gật đầu.
Hữu Chi cười: “Anh ta trông rất giàu có.”
Giang Nhu lại gật đầu.
Đại ma vương không chỉ giàu, anh ta thực sự rất giàu!
Nhân vật chính trong tiểu thuyết luôn muốn thừa kế tài sản của anh ta.
Hữu Chi nhận thấy cậu không muốn nói về đề tài này, nên nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Đêm đó.
Giang Nhu nằm trên giường, Giang Ninh ngồi bên mép giường.
Giang Ninh đang dặn dò cậu về các công việc khi khai giảng: “Nhu Nhu, trong lớp em hãy kết bạn nhiều bạn bè, gặp vấn đề gì thì gọi điện cho anh.”
"Đây là học phí và phí sinh hoạt của em." Giang Ninh chần chừ nói: "Nhu Nhu, sinh hoạt phí anh sẽ đưa cho em mỗi tháng một lần, em thấy sao?"
Giang Nhu vốn đang nằm xem điện thoại. Nghe Giang Ninh nói, cậu ngồi dậy cầm lấy một phần tiền.