Đông chí vừa qua, các doanh lại khua chiêng gõ trống thao luyện, ngoài thao luyện binh khí bắt buộc thường ngày nhất là trận pháp phối hợp giữa các doanh, thì hết lần này đến lần khác đạp ngược tuyết thao luyện đến mệt lử.
Dù vẫn chưa nghe mệnh lệnh ra xuống, nhưng sau mỗi buổi thao luyện mệt đến sức cùng lực kiệt mọi người đều mơ hồ cảm giác được trong lòng — có người kích động chờ mong, có người buồn rầu lo lắng chờ đợi, có người thờ ơ vùi đầu vào sinh hoạt.
Hôm ấy, một sáng sớm ở thành Trường An không khác gì mọi ngày, không khí lạnh buốt. Lưu Triệt đứng cạnh cây cột cung, trên bình đài ngắm ra xa xa, quanh mình đều là tiếng tóc tóc tích tóc…
Tuyết trên mái nhà đang tan, dọc theo trân châu treo nơi mái hiên rơi xuống, rót thành dòng nước mảnh thật dài trên mặt đất. Mài đến trên mặt bàn đá xanh ướt đẫm, phản chiếu một Lưu Triệt đứng cạnh cột cung khác.
Lưu Triệt kéo chiếc khăn giữ ấm quấn quanh cổ bằng lông chồn nhung ném cho nội thị bên cạnh, mặc không khí lạnh trong dọc theo cần cổ thấm vào trong người, thì thầm: “Rốt cuộc tuyết cũng tan… Đi! Tám trăm dặm khẩn cấp, triệu hồi Khứ Bệnh đến cho trẫm!”
“Rõ!” Nội thị không dám chần chừ, sải bước vội đi.
Quận Lũng Tây, lá cờ chữ Hoắc tung bay phần phật theo gió.
Từ Đại Thiết bắn ra cây tên cuối cùng trong bao tên, trúng ngay biên trên hồng tâm, cậu mừng rỡ khôn xiết, kéo lấy Dịch Diệp khoe bắt hắn xem.
“Ghê nhỉ!” Dịch Diệp cười nói, bỏ một bó tên khác vào bao tên của cậu ta, “Tiếp đi! Nói không chừng, tổ tông phù hộ, lát có thể bắn trúng.”
“Chừng tớ về tớ sẽ kể cho em gái tớ!” Từ Đại Thiết sướиɠ người xoay người tiếp tục bắn tên.
Cách đó không xa, Tử Thanh đang chải ngựa bên sông đang đi về phía họ, vẻ mặt khác hẳn với bình thường, hình như có tâm sự. Dịch Diệp tự nhiên nhận ra trước tiên, đợi cô đến gần mới hỏi: “Nghĩ gì thế? Ngây cả ra.”
Tử Thanh giương mắt nhìn hắn, cắn cắn môi, nhỏ giọng: “Em thấy trong chuồng ngựa cho thêm quen bã đậu chín.”
“Bã đậu chín!” Dịch Diệp nhướng mày, đau lòng nói, “Đám ngựa được cho ăn ngày một ngon! Cứ thế đến một ngày chúng được ăn màn thầu thịt dê ta cũng chẳng lấy làm lạ.
“Anh, ý em không phải thế.”
“Chứ sao?” Dịch Diệp ngạc nhiên hỏi.
“Cho ngựa ăn bã đậu chín, là đang chuẩn bị cho chạy đường dài.” Tử Thanh ngưng mi nói, ” nhiều nhất không quá ba ngày chúng ta sẽ phải xuất chinh!”
Dịch Diệp lấy làm kinh hãi: “Nhanh thế ư! Cũng chưa nghe Mông Giáo Úy đề cập tới, không thấy chút phong thanh nào?”
“Nếu muốn tập kích, hẳn không nên để lộ phong thanh chứ, hai chúng ta biết được rồi, anh chớ nói ra đấy.”
“Ừm.”
Dịch Diệp đầu thì gật song mắt thì nhìn sang Triệu Chung Vấn Từ Đại Thiết, Tử Thanh dõi theo, cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn: Sắp xuất chinh, tuy gần người nhà nhưng Triệu Chung Vấn Từ Đại Thiết vẫn không thể về gặp người nhà một lát, thật thấy nao lòng vô cớ.
“Trước khi đi một đêm sẽ cho ghi lại thư nhà, đây là lệ cũ.” Tử Thanh nói thật nhỏ.
Dịch Diệp giật mình, hiểu ra ý nàng, bất giác ngửa đầu thở một hơi thật dài, sương trắng trên không trung tiêu tan, không còn tăm hơi.
Trong Hổ Uy doanh, Hình Y Trưởng đang dọn dẹp mớ quyển thẻ tre, miệng không ngừng lải nhải. Oman ở bên, không tập trung dùng đao trúc gọt thẻ trúc, nghe có tiếng vó ngựa lui tới ở gian ngoài.
“Lão Hình!” Hắn gọi Hình Y Trưởng.
Hình Y Trưởng còn đang chổng mông ngập trong mớ sách, nhác đi uốn nắn lời bất kính của cái tên người Tây Vực Oman này, có cũng được mà không có cũng không sao ừ đáp.
Oman dùng sống đao miết mặt trúc xoẹt xoẹt, thổi vụn trúc, mới nói tiếp: “Ông lớn tuổi thế này còn đi theo Hoắc Tướng quân xuất chinh, tay chân lẩm cẩm, chịu nổi à?”
“Muốn hỏi gì hỏi thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng, ta ghét nhất kiểu đó.” Hình Y Trưởng tức giận quay lại trừng hắn.
Oman quay lại cười nói: “Nếu Tướng quân để ông lại doanh trại, ta cũng không theo ông.”
“Cậu không theo ta thì theo ai!” Hình Y Trưởng hừ lạnh, “Ta biết cậu có công phu mèo ba chân thật, vô dụng, hử thằng nhóc tóc quăn. Tướng quân chưa từng cho cậu theo thao luyện cùng đại quân, hẳn ngài chưa từng nghĩ tới chuyện cho mi đi cùng.”
“Ông nói với hắn, vết thương đao kiếm bình thường, ta theo giúp băng bó cũng thích hợp.”
“Vô dụng! Tướng quân là ai hả, phàm có tài thật sự thì không có chuyện ngài ấy không tính tới đâu. Không cho cậu đi, khẳng định là có duyên cớ gì.”
Hình Y Trưởng móc mớ sách trúc bọc trong túi vải đầy bụi, dùng sức vỗ vỗ, bụi bay tán loạn đầy phòng. Oman không quá để ý phủi phủi, nói: “Ông không chịu giúp vậy tự ta đi nói!”
“Cậu nói cũng vô dụng.” Hình Y Trưởng lấy mớ thẻ trúc trong túi vải, mở ra, bước tới chỗ Oman chìa ra trước mặt: “Nhìn xem, là chữ Lâu Lan hửm?”
Oman nhìn lướt qua, gật đầu: “Ừm, ông chôm được nó ở đâu thế?”
“Chôm gì! Tặng, tặng, người ta tặng.”
“Ai lại cho ông cái này, đã biết ông xem không hiểu rồi.” Oman khịt mũi coi thường, “Này không phải phí phạm sao.”
“Cậu đọc hiểu là được rồi.” Hình Y Trưởng hiếm khi cười theo, nói, “Nhanh, đọc cho ta nghe.”
“Ừm… Cẩm nang Thảo dược Cư Duyên…” Oman đọc mỗi mấy chữ mở đầu rồi dừng lại không đọc nữa, nhíu mày nhìn Hình Y Trưởng, “Phía sau không biết.”
“Mi…”
Oman cười vô lại: “Lão Hình, ông đi báo Tướng quân một chút, xong chuyện, nói không chừng ta lại biết đấy.”
“Thằng nhóc thúi này! Còn dám uy hϊếp ta!” Hình Y Trưởng làm bộ cuốn sách trúc định đánh.
“Đừng giơ cao quá, coi chừng trật hông đấy…” Oman bày ra vẻ mặc cho ông đánh, còn có ý tốt nhắc nhở.
Hình Y Trưởng bị chọc tức giận không chỗ xả, buồn bực nói: “Đánh trận có gì vui, chiến đấu một trận, chết rồi chết, bị thương rồi bị thương, cụt tay mất chân, cậu tưởng là trò đùa ư.”
“Ta biết, nhưng ta phải đi, chuyện này gấp lắm, quan trọng lắm.” Oman thông minh bực nào chứ, nghe Hình Y Trưởng hơi xuôi xuôi, cười nói, “Yên tâm, chừng nào về ta dịch đám giẻ rách này cho ông.”
Hình Y Trưởng lo ngại nhìn hắn, quãng thời gian ở chung này, Oman thường bị ông rầy nhưng chẳng thấy giận dỗi gì. Tên thiếu niên Tây Vực này nom thì hơn hớn nhưng nghiêm ngặt chôn rất nhiều bí mật trong lòng, trực giác nói ông rằng tên thiếu niên Tây Vực này tuyệt đối không phải người bình thường.
“… Nhưng mà ta không thể cam đoan rằng Tướng quân nhất định sẽ nhận lời đấy.”
“Được!”
Đợi đêm xuống, thấy món lê hầm xuyên bối Tứ Xuyên* trên bếp đã được, Hình Y Trưởng lệnh cho Oman bưng xuống, xếp gọn lên bát sơn mài khảm phục thú bạc, đậy nắp, tự mình cầm sang đại trướng Hoắc Khứ Bệnh. Binh lính canh giữ trước trướng thấy là Hình Y Trưởng, biết tính nết ông già, không dám hỏi mà vào thông báo thẳng. Lát sau, nghe Hoắc Khứ Bệnh từ bên trong cho mời Hình Y Trưởng vào, bèn cho qua.
(*) vị thuốc Đông y.
“Cơn ho đêm qua đã khá hơn chưa?”
Sau khi Hình Y Trưởng vào đến, mặc kệ lễ tiết trong quân, đặt món lê hầm lên bàn, hỏi luôn.
Hoắc Khứ Bệnh đang cầm cành trúc nhỏ phủi trước sa bàn, hờ hững nói: “Ừm, tốt rồi…” Vừa nói xong, lại thấp giọng ho khan vài tiếng.
Thấy thế, Hình Y Trưởng thở dài, bất mãn nói: “Kéo cả một mùa đông, đến bệnh ho của cậu ta còn trị không dứt, xem như chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa, thôi về nhà làm ruộng được rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh lúc này mới từ sa bàn ngước lên, ấm áp nhìn Hình Y Trưởng cười nói: “Ông lão này sao thế? Ai trêu chọc ông, ta kéo hắn ra ngoài cho hai mươi quân côn.”
“Cần gì nói nhảm nhiều vậy, mau mau lại ăn lê.” Hình Y Trưởng giục chàng, “Đợi lát nguội lạnh mới ăn thì thà nghỉ ăn luôn.”
Biết chọc ai thì chọc chớ chọc tới ông lão này, không thì léo nhéo cho chết, Hoắc Khứ Bệnh cười ném cành trúc, đứng dậy ra kỷ án ngồi xuống, mở nắp, theo hơi nóng toát ra, một mùi lê đặc thù thơm ngát xộc thẳng vào mũi…
Chàng cầm thìa bạc múc, từ từ ăn từng ngụm, mãi mới giương mắt, phát hiện Hình Y Trưởng còn đứng trước mặt, đang đăm đăm ngó mình ăn lê.
“Có việc à?” Chàng húp nước lên trong miệng, hỏi.
Hình Y Trưởng nhíu mày nhẹ gật đầu.
“Nói đi.”
“Thằng bé tóc quăn kia muốn xuất chinh cùng ngài, bắt ta tới nói giúp cho nó.”
Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu múc tiếp một muỗng lê cho vào trong miệng, mới nói: “Cậu ta chưa từng thao luyện theo đại quân, không thể đi được.”
“Ta cũng nói lý do này, nhưng nó chẳng thèm để ý, thằng bé cũng không phải ngốc, biết đó chỉ cần một câu ngài nói.”
“Vậy Tướng quân sẽ một câu, cậu ta không thể đi.” Hoắc Khứ Bệnh thuận miệng nói.
Râu Hình Y Trưởng dựng ngược: “Nó cũng chẳng dễ đuổi vậy, tốt nhất cho một lý do, không thì lại hành hạ lão già ta một bận nữa.”
Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ một lát, thầm nghĩ Oman đã cố ý, thở dài, nói: “Ông bảo cậu ấy tới ta tự nói với cậu ta.”
Chỉ chờ đến câu này, Hình Y Trưởng lại thò người sang, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc lai lịch cậu ta là sao, hay ngài nói rõ ta xem. Ta thấy cậu ta khá cổ quái, không hề giống người Tây Vực.”
“Lão già, còn khoác lác, ông biết được mấy người Tây Vực chứ, ” Hoắc Khứ Bệnh ngẩng lên cười nói, “Nhặt được cậu ta trên đường, thấy thân thủ không tệ mới giữ lại.”
Hình Y Trưởng hừ một tiếng, chắp tay sau lưng ra ngoài, lầm bầm: “Thân thủ không tệ mới không cần giữ lại đó… Cho là lão già ta hồ đồ ư…” Sắp đến màn cửa lại quay đầu nhấn giọng dặn dò, “Nếu đêm còn ho thì nhớ uống thuốc đấy!”
Hoắc Khứ Bệnh cười cười, nói: “Biết rồi, giờ ông gọi Oman đến đây đi.”
Không lâu sau khi Hình Y Trưởng quay về, chờ binh lính ngoài trướng bẩm truyền xong, Oman sải bước vào trướng, thấy Hoắc Khứ Bệnh vẫn đang ăn lê hầm, không chờ chàng mở miệng, tự ý ngồi xuống giường, chống khuỷu tay lên bàn chờ chàng ăn xong.
Hoắc Khứ Bệnh uống xong ngụm nước lê cuối cùng, đẩy bát thìa ra, bảo Oman: “Cậu thử nói xem, sao cậu muốn đi? Vì hận người Hung Nô? Muốn gϊếŧ thêm mấy người à?”
Oman nhún vai: “Không được à?”
“Cậu chỉ toan tính sảng khoái cho mình, song sẽ gây phiền toái cho ta.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu thẳng: “Trong đám Hung Nô người biết cậu e không ít, nếu trong hỗn chiến cậu bị nhận ra, cậu có nghĩ tới hậu quả chứ?”
“Cậu ấy có một mình, ta không yên lòng.” Oman gọn gàng dứt khoát nói.
“Thì ra là cậu thật sự vì cậu bé ngốc kia à!” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu nói, “Cậu ấy quan trọng với cậu thế sao? Không thèm màng tới hậu quả.”
Oman hơi nhíu mày, nói: “Chuyện mai này để mai này nói, trước mắt ta không muốn cân nhắc nhiều vậy.”
“Nếu cậu bị người Hung Nô phát hiện sẽ gây phiền toái rất lớn cho ta, cho nên ta tuyệt đối sẽ không cho phép.” Hoắc Khứ Bệnh ngăn Oman mở miệng định nói, “Với lại, một khi người Hung Nô phát hiện cả hai Vương tử Lâu Lan đều ở Hán triều, mà một vị còn hộ tống quân Hán tác chiến với Hung Nô thì hiển nhiên chúng sẽ cho rằng Lâu Lan đã đầu hàng Hán triều, rất có thể sẽ động binh với Lâu Lan cho hả giận.”
Oman không nói.
Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt hỏi: “Lẽ nào cậu không suy nghĩ cho Lâu Lan ư?”
“… Ta đã là người bị Lâu Lan vứt bỏ từ lâu.” Dưới bóng nến, ánh mắt Oman trầm buồn, “Ở Lâu Lan, chẳng ai từng suy nghĩ vì ta, vì sao ta phải suy nghĩ vì bọn họ chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh dựa nửa người ra, bĩu môi nói: “Tuy là Lâu Lan không mấy quan hệ với ta, nhưng đây cũng không phải điều ta hy vọng nhìn thấy, một khi người Hung Nô hạ Lâu Lan, chiếm đóng thành sẽ rất phiền đối với quân Hán. Cho nên, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện… Lâu Lan là nơi rất đẹp, nếu phải xảy ra chiến tranh thì hơi đáng tiếc.”
Đèn chùm thanh ngọc hai ngọn chín đèn làm bằng đồng, ánh nến chan hòa nối thành một bóng sáng mơ hồ, trước mắt Oman như có đàn hồng hạc kết đàn như mây đỏ bay lượn, hắn im lặng… Lâu Lan, là cố hương mỹ lệ của hắn, là cố hương hắn không thể quay về.
Nhìn Oman im lặng ra ngoài trướng, Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu buồn bã thở dài, sau một lát, bật dậy quay lại cạnh sa bàn, tập trung ý chí, ngưng mi suy nghĩ tường tận.