Trong chuồng ngựa khoang sau.
Tử Thanh trải rơm, chăn mỏng khẽ quấn quanh, cuộn người nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai là tiếng ngựa ăn cỏ lạo xạo, còn có tiếng nước chảy ào ào, đúng là làm người vô cùng yên tâm.
Oman ôm chăn mỏng lại, thấy Tử Thanh cuộn người trong góc khuất như con thú nhỏ, bèn buồn cười ngồi xổm xuống bên cạnh, định nói chuyện, thì nghe tiếng hít thở đều đều kéo dài, cô đã mệt mỏi ngủ mất. Ngồi xuống bên cạnh cô, Oman vươn tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc giúp, mượn ánh đèn tờ mờ im lặng ngắm cô.
“Mùi phân ngựa nặng vậy, con người sao mà ngủ chứ!” Đế Tố cũng ôm chăn mỏng, vừa vào bên cạnh đã bất mãn phàn nàn.
Nghe thấy, Oman nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Đế Tố vừa vào đã nhìn thấy hắn nằm cạnh Tử Thanh, luôn cảm thấy tên Tây Vực này không có ý tốt với Tử Thanh, dù sao cô ấy cũng là cô nương nhà người ta, nếu bị thiệt thòi gì không phải hỏng bét cả sao. Cậu ta âm thầm suy nghĩ, bèn dùng chân đạp đạp đầu gối Oman, nói: “Ê, ngươi xê qua bên này ngủ, đừng có nằm sát cậu ấy thế!”
Oman miễn cưỡng hé mắt, như cười như không nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Thanh nhi tỉnh ngủ lắm, ngươi ngủ gần vậy, sẽ làm ồn cậu ấy.”
“Vậy thì cậu chớ có nói nữa.” Oman ra hiệu cậu ta im lặng, lập tức dứt khoát ngủ, đắp chăn hơn phân nửa mặt, không xem Đế Tố ra gì.
Đế Tố tức giận, mà chả có cách nào bắt bẻ hắn, bèn tự tìm một chỗ nằm xuống.
Triệu Phá Nô vào sau cùng, thấy ba người đều đã nằm ngủ bên trong, không khó chịu hay than phiền, cảm thấy rất là hài lòng, cũng tìm chỗ trải rơm thật dày, từ cũng nhặt được chỗ địa phương, rơm rạ trải đến thật dày, duỗi tay duỗi chân* nằm xuống.
(*) 四仰八叉,tứ ngưỡng bát xoa, phương ngữ vùng Bắc Bình, ý tứ duỗi tứ chi nằm ngửa.
Đêm dần khuya.
Trong chuồng ngựa, tiếng ngáy Triệu Phá Nô không dứt, khi thì cành cạch kéo đàn ngừng ngắt, khi thì như huýt còi, thiên biến vạn hóa, thật đáng thán phục mà xem. Đám ngựa vẫy đuôi bày tỏ sự bất mãn cực lớn đối với con vật khác loài này.
Tử Thanh trở mình cực nhẹ, ngủ đến nửa đêm bị đánh thức, cuối cùng ngủ lại không được, thực sự không muốn nằm nghe tiếng ngáy khò khò kỳ lạ này cả đêm, bèn lặng lẽ đứng dậy, quấn chăn định ra chỗ sảnh khoang thuyền ngồi một lát. Vừa bước vào khoang, ý lạnh xộc từ lòng bàn chân lên, vì trước sau thông gió, quả nhiên lạnh hơn chuồng ngựa rất nhiều.
Tuyết ngoài kia chẳng biết đã ngừng tự lúc nào, cô chậm rãi lên boong thuyền, bầu trời xanh thẫm, áng mây dày đặc tản ra, mấy ngôi sao lấm tấm cực kỳ sáng. Đang hít sâu một hơi, chợt nghe thấy một tiếng ho quen thuộc phía mạn thuyền bên kia truyền đến, cô nhìn san, trong bóng đêm nhận ra dáng người của Tướng quân.
“Tử Thanh?” Hoắc Khứ Bệnh cũng đã nhìn thấy cô, khàn giọng khiển trách, “Hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì?”
“… Ti chức lập tức về ngay.”
Tất nhiên là Tử Thanh sẽ không nói Triệu Phá Nô ngáy khò khò kì dị quá mức, mới thi lễ với Hoắc Khứ Bệnh, quay người định về.
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra, gọi: “Chờ một chút.”
“Hửm?” Tử Thanh dừng bước, quay đầu.
“Giúp ta vào khoang thuyền lấy túi rượu.”
Nghe vậy, Tử Thanh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lưỡng lự một lúc, vẫn tận tụy khuyên nhủ: “Tướng quân, uống rượu lúc bệnh rất không tốt, tôi vẫn phải khuyên ngài đừng uống.”
Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được nói: “Nhanh đi… đây là mệnh lệnh.”
Tử Thanh hết cách, đành nghe lệnh Hoắc Khứ Bệnh vào trong khoang cầm túi rượu ra đưa chàng. Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy, mở nắp, rót vào miệng hai hớp, mới liếc sang Tử Thanh nói: “Cậu cũng làm một hớp đi.”
“Tôi chưa từng uống rượu.” Thấy Tướng quân đã hết chuyện sai sử, cô chuẩn bị quay về, “Ti chức cáo lui.”
“Chờ một chút!” Hoắc Khứ Bệnh lại gọi, hình như nhớ không ra còn chuyện gì định sai cô, cân nhắc tới lui mới nhíu mày nói: “Có chuyện ta vẫn muốn hỏi cậu…”
“Tướng quân xin hỏi.”
Hoắc Khứ Bệnh trù trừ đoạn, mới hỏi: “Công phu của cậu đều là của cha cậu dạy à?”
“Ừm.”
“Công phu của cha cậu so với cậu thì thế nào?”
“Từng thắng mấy lần.”
“Thế… cha cậu chết thế nào?”
“…”
Tử Thanh như bị một vật gì hung tợn va phải, đứng sững tại chỗ, không thốt ra lời.
Dưới ánh sao yếu ớt, cặp mắt thiếu niên đen trắng rất rõ ràng, có một loại sạch sẽ kinh người. Trong chớp mắt ấy, Hoắc Khứ Bệnh ngắm nhìn mắt cô, chỉ cảm thấy trái tim yếu mềm không thể giải thích nổi, không chịu được bèn cúi đầu ho khan mấy tiếng.
“Nhà của cậu là bạn cũ của Lý lão Tướng quân, cái chết của cha cậu có liên quan đến nhà ông ấy à?” Chàng thử thăm dò, thầm nghĩ nếu Tử Thanh vẫn không nói gì, mình sẽ không buộc cậu ta nữa là được.
Tử Thanh im lặng mãi, cho đến khi Hoắc Khứ Bệnh sắp nói ra câu “Cậu không muốn nói cũng được”, cô nhẹ gật đầu.
“Thật sự liên quan đến nhà họ Lý ư!” Hoắc Khứ Bệnh nhớ lại thái độ của Tử Thanh đối với Lý Cảm, mới nhận ra rằng cậu ta vẫn luôn duy trì một vẻ lạnh nhạt ngoài lễ tiết đối với Lý Cảm.
“Ừm.”
Tử Thanh cuối cùng lên tiếng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Chàng hỏi.
Tử Thanh hít một hơi sâu, mới nói: “Tướng quân có từng nghe qua chuyện người Khương phản loạn, bên ngoài Trí Thuỷ quan chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu: “Ta biết, Lý Lão Tướng quân xử lý hơn tám trăm người Khương đã đầu hàng, làm chuyện đó không phúc hậu cho lắm.”
“Cha tôi, chính là người năm đó được Lý Quảng phái đi chiêu hàng.” Cô nhìn nước sông đen ngòm, bình thương nói, “Ông ấy bị Lý Quảng gạt, tự thấy có lỗi với tám trăm người Khương kia, tự tử.”
Chẳng thể nào nghĩ ra rằng cha cậu ta đã tự sát, Hoắc Khứ Bệnh trong phút chốc không thốt nên lời.
Nghe trong khoang thuyền có tiếng động, Tử Thanh quay lại, nhìn thấy có hai người đứng trước cửa khoang thuyền, một người trong đó ngực phập phồng không chừng, hai mắt muốn toé lửa nhìn cô chằm chằm…
“Đế Tố…”
“Thì ra là mi đã biết từ lâu! Đã biết từ lâu!” Đế Tố từng bước từng chữ dồn ép đến trước mặt cô, trong cơn giận dữ cậu ta đã hoàn toàn không ngó ngàng gì tới Hoắc Khứ Bệnh, dù chàng là Tướng quân, “Mi đã sớm biết, là cha mi hại chết cha mẹ ta! Đúng không?”
Tử Thanh khó khăn mím môi: “Ừ.”
“Mi vẫn luôn giấu giếm ta, ngươi cùng anh trai ngươi còn giả vờ là huynh đệ tốt với ta! Các ngươi thật hèn hạ vô sỉ!” Đế Tố nhớ tới bình thường cả đám ở chung đều nhiệt tình hồ hởi, bỗng có cảm giác sỉ nhục khi bị ăn một cú lừa sâu vô cùng.
“Không phải, không liên quan đến anh trai tôi,” Tử Thanh sợ cậu ta giận cá chém thớt Dịch Diệp, cuống quýt giải thích, “Tôi được cả nhà anh ấy tốt bụng nhận nuôi, thật ra tôi cũng không phải họ Dịch.”
“Vậy mi họ gì?”
“Tôi họ Tần, Tần Nguyên.”
“Tần Nguyên…” Đế Tố chậm rãi gọi một lần, rồi ngẩng đầu cười lạnh, “Thì ra đến cả cái mi cũng là giả, đến cùng thì mi còn bao nhiêu chuyện không thể cho ai biết hả?”
Bởi không thể phản bác, Tử Thanh cúi thấp đầu, lưng tựa mạn thuyền, không thốt được câu nào. Oman đi tới, hắn không rõ thân thế của Đế Tố, cũng không muốn biết, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Tử Thanh trầm mặc đến nao lòng.
“Hừ… nghe nói người Trung Nguyên có nhiều hạng xảo trá, vong ân phụ nghĩa, hôm nay ta mới biết.” Oman lạnh lùng nhìn Đế Tố.
Đế Tố tức giận nói: “Ngươi nói ta vong ân phụ nghĩa, ngươi có biết, cha cậu ta chính là kẻ thù gϊếŧ cha mẹ ta đấy?!”
“Ta chỉ biết, cha mẹ ngươi chết rồi, cha mẹ của cậu ấy cũng đã chết! Cậu ấy không nợ ngươi gì cả! Nhưng ở đại mạc, vì cứu ngươi, ngay cả mạng mình cậu ấy cũng không cần!”
“Ta không thèm!” Đế Tố khàn giọng nói, “Ai cần cậu ta giả dối tới cứu ta chứ! Ta thà chết cũng không cần cậu ta cứu!”
“Đủ rồi!”
Hoắc Khứ Bệnh lúc này mới lên tiếng, trầm thấp quát Đế Tố.
Trực giác cảm thấy Tướng quân cũng đứng về phía Tử Thanh, Đế Tố cười lạnh, nói: “Các người đều giúp đỡ cậu ta, cảm thấy cậu ta đáng thương, cho là cậu ta là người thành thật gì đấy, thật ra các người mới là bị cậu ta lừa dữ dội nhất!”
Chợt hiểu Đế Tố muốn nói gì, Tử Thanh đột nhiên ngẩng lên, yên lặng nhìn cậu ta.
“Chuyện cậu ta không thể cho ai biết còn nhiều nữa, các người có biết, thật ra cậu ta là…”
Đế Tố hung tợn nhìn vào cặp mắt Tử Thanh.