Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 60: Đường về. Bảy

Huyền mã rất thần tuấn, tuy cõng Tử Thanh và Midi trên lưng, bốn vó cuốn tung trên tuyết mà vẫn chạy trước thớt ngựa đỏ. Tử Thanh cố gắng chậm tốc độ ngựa lại, giữ khoảng cách nhất định với Oman. Phía sau tuy có người đuổi theo nhưng khoảng cách khá xa, lại có tuyết cản trở tầm mắt, bọn chúng sợ ngộ thương Midi nên không ai dám mạo muội bắn tên đến họ.

Hai bên cứ thế giằng co.

Ở đây dù sao cũng là địa bàn của người Hung Nô, họ không quen thuộc địa hình, kéo dài thêm nữa chắc chắn sẽ chịu thiệt. Oman suy nghĩ một lúc, bảo Tử Thanh: “Thanh nhi, cô đi trước, ta đánh lạc hướng bọn chúng!”

“Không được!” Tử Thanh cự tuyệt, “Ta dẫn dụ bọn chúng, con ngựa này chạy nhanh, ta có thể bỏ rơi bọn chúng.”

Sợ cô lại chậm trễ, Oman vội la lên: “Không được!”

Midi đột nhiên mở miệng: “Để ta dụ bọn họ… Tieliman, ta cưỡi ngựa của cậu.”

“Cậui…” Oman nhìn Midi.

“Ta không giúp được cậu chuyện gì, chỉ làm được chuyện này.” Midi đứng thẳng trên lưng ngựa, đối với một Vương tử Hung Nô từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, chuyện này chả là gì.

Oman không do dự nữa, nới lỏng dây cương.

Trong nháy mắt, hai người đổi chỗ cho nhau, riêng phần mình bình yên rơi xuống lưng ngựa.

“Bảo trọng!”

Vết thương trên cổ còn rỉ tơ máu, Midi cười cười với bọn họ.

mời bạn đọc tại web chính chủ homeintree để ủng hộ nhà trên cây nhé. Cổ họng như bị vật gì tắc nghẽn, Oman không thốt ra được tiếng nào, mạnh mẽ gật đầu.

Tử Thanh khẽ quát một tiếng, huyền mã phát lực, tùy ý tung bốn vó, tuyết bay bị đạp tung mù mịt, nhanh chóng bỏ xa Midi đằng sau. Midi ngoái nhìn, quay đầu ngựa phóng đi hướng khác.

Đám truy binh phía sau dù phát hiện họ chia làm hai ngã, song Hưu Chư Vương đã ra lệnh cho bọn hắn phải cứu Midi về, nên đều đuổi theo Midi.

Tử Thanh Oman phóng cực xa, sau hồi lâu hết nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi theo, mới nhẹ thở phào. Vì sợ bị lần theo dấu chân ngựa tìm đến, hai người xuống ngựa, tìm mấy nhánh cây cột vào đuôi ngựa xóa đi dấu chân ngựa.

“Midi giúp chúng ta rõ ràng vậy, không biết lúc về có bị trách phạt không nữa? Lúc lên ngựa lại, Tử Thanh nhăn mày nói.

Oman ngồi vào chỗ sau lưng Tử Thanh, vòng tay qua cô, cầm cương, quát ngựa đi, miệng đáp: “Hắn là con trưởng, Hưu Chư Vương cực kỳ ưa thích hắn, có bị trách phạt cũng có hạn.”

“Lần này thật sự may mắn mà có hắn.”

Tử Thanh cúi đầu thở dài, nhìn thấy hạt tuyết đập vào bàn tay nắm cương của Oman, bèn xoay người lấy trong chiếc túi yên ngựa thủ y Hoắc Khứ Bệnh đưa cho, bảo hắn mang vào.

“Của cô à?” Oman thấy mình mang thủ y vừa vặn, hiển nhiên quá lớn với Tử Thanh.

“Tướng quân cho, lớn quá, ta không dùng được, cậu cầm lấy dùng đi.”

Giơ tay lên ngắm nghía thủ y, Oman cười hì hì: “Cũng tốt, ta mang vừa lắm.”

Hắn đưa một tay, ôm cô dựa vào ngực mình. Tử Thanh định tránh ra, thì nghe liền nghe hắn săn sóc nói: “Đêm qua cô chẳng thể ngủ được, giờ nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ta không buồn ngủ.” Tử Thanh ngồi thẳng dậy.

Oman lại ôm cô về, thì thầm: “Vậy cô đừng nhúc nhích, ta muốn kể cô chuyện này.”

Nghe như giọng hắn có chỗ hơi lạ, Tử Thanh giật mình…

“Mindi… năm đầu tiên ta đến Hung Nô đã quen biết hắn.” Nhớ tới chuyện xưa, giọng Oman lộ ý mệt mỏi không nói được, “Ta là Vương tử của Lâu Lan, hắn là Vương tử của Hung Nô, thế mà khác một trời một vực. Trong mắt ta, hắn ích kỷ, nhát gan, sợ phiền phức. Lúc ta sắp bị phơi sống đến chết, thậm chí một miếng nước hắn còn không dám cho ta uống, chỉ vì sợ bị mắng. Dầu rằng hắn chưa từng chế giễu, đùa cợt ta, nhưng ta vẫn hận hắn.”

Dáng vẻ Midi hiện lên trong đầu, Tử Thanh im lặng nghe Oman nói tiếp.

“Cho đến hôm nay, ta cũng không nghĩ rằng hắn lại giúp ta…” Oman ngừng đoạn, chợt bật cười, mấy sợi tóc của Tử Thanh phớt qua hàm dưới hắn, ngưa ngứa, “Thật quái lạ, hình như sau khi gặp được cô, rất nhiều chuyện đã không còn giống trước.”

Tử Thanh mỉm cười: “Liên quan gì ta chứ, ngài ấy vẫn luôn muốn giúp cậu, chỉ do phải cố kỵ khá nhiều tjhws thôi.”

“Sau này gặp lại…” Oman vốn tính nói lần tới gặp nhau có lẽ sẽ có thể mời Midi uống rượu, chợt nhớ mình hiện giờ đang đi cùng quân Hán, e là không dễ.

Tử Thanh im lặng không nói, lần tới gặp lại Midi, hơn phân nửa là tại chiến trường, lúc sống chết với nhau rồi.

Tới chừng đó, nên nói chữ ‘tạ’ với hắn thế nào đây.

Tuyết vẫn rơi, huyền mã không chỉ chạy nhanh, mà còn vững vô cùng.

Tử Thanh vẫn để ý chung quanh xem có dấu chân lạc đà hay vó ngựa của khách thương ngang qua không, đáng tiếc đêm qua tuyết quá lớn, mọi vết tích đều bị lấp cả, hầu như chẳng tìm được bất kỳ dấu vết hữu dụng nào.

“Đây là hướng đi đỉnh Ô Sao à?” Chưa bao giờ tới đây, trên người cô lại không có địa đồ, Tử Thanh lo bị lạc đường.

Oman “Ừ” đáp, không hề gì nói: “Hẳn là thế.”

“Chờ một chút…”

Tử Thanh hét ngựa dừng lại, lập tức nhảy xuống, ngồi xổm xuống đất cẩn thận kiểm tra, không thu hoạch được gì, nhăn mày nhìn Oman: “Ở đây không giống nơi khách thương đi qua, chắc chúng ta đã đi sai đường rồi, làm sao đây?”

Oman nhún vai, không lo lắng cười nói: “Vừa lúc lạc đường, vậy chúng ta không về nữa, chẳng phải tốt hay sao!”

“Sao lại thế, ” Tử Thanh nhìn quanh, như muốn xác định rốt cuộc mình đang ở đâu, rầu rĩ nói, “Bọn Tướng quân còn đang chờ chúng ta ở cửa thung lũng, mau chóng chạy về mới phải.”

Oman cũng tung người xuống ngựa, lấy bánh mì trong yên ngựa ra, bẻ đôi, bản thân dựa gốc cây chậm rãi nhai, ngó Tử Thanh nhìn bốn phía, không sốt ruột, cũng không đi hỗ trợ. mời bạn đọc tại web chính chủ homeintree để ủng hộ nhà trên cây nhé.

“Thanh nhi…” Hắn nhìn bóng lưng cô.

“Hửm?” Tử Thanh không quay lại, vẫn đang tìm đường.

Oman chậm rãi nói: “Ta biết một nơi, có hồ nước rất đẹp, ven hồ còn có hàng ngàn hàng vạn chim chóc, bay lên nhẹ nhàng như áng mây vậy. Cô muốn đi xem không?”

“Ừm.”

“Vậy chúng ta…”

Oman mới nói một nửa, Tử Thanh bỗng quay lại đưa tay ra hiệu im lặng, đồng thời nép người thấp xuống, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong rừng.

Một tiếng cành cây bị gãy vang lên rất nhỏ.

Yên lặng rút loan đao, Oman từ từ đi tới bên cạnh Tử Thanh, chuẩn bị sẵn nếu có người lộ diện sẽ ném loan đao, một cú ắt trúng.

Phía sau bọn họ, huyền mã lắc đầu vẫy đuôi đạp chân mấy lần tại chỗ, rồi hất dây cương vốn được cột rất lỏng lẻo, hồ hởi chạy thẳng vào rừng. Tử Thanh nhoài người ra muốn bắt nó lại, mà chẳng chụp được dù là lông đuôi.

“Quay lại! Quay lại!…” Cô vội la lên.

Huyền mã vốn không màng tới họ, hất bờm bay bay, hí dài một tiếng, ý hưng phấn lộ rõ trên mặt.

Sau tiếng kêu to của nó, một người từ trong rừng đi ra, con ngựa giúi đầu tới cọ rúc trong ngực chàng, thân thiết khôn xiết.

“Tướng quân!” Tử Thanh ngạc nhiên mừng rỡ nói.

Oman đứng dậy, nhìn Tử Thanh, trong tươi cười mang theo một chút ý buồn vô cớ.

Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi đi tới, không nhìn ra rõ là cảm xúc vui hay giận, chỉ lơ đãng đánh giá hai người, hỏi: “Vừa rồi hai người một ngựa, là trốn ra à?”

Không thể không thưởng thức sức phán đoán của viên Tướng quân triều Hán này, Oman cười đáp: “Vận may không tệ, cuối cùng đã hữu kinh vô hiểm.”

“Có bị thương không?”

Lúc hỏi, Hoắc Khứ Bệnh thoáng dừng mắt trên người Tử Thanh chốc lát, như đang dò xét.

Tử Thanh bẩm: “Không có, nhờ Midi Vương tử Hưu Chư Vương giúp đỡ, bọn tôi mới có thể bình an rời đi.”

“Là đứa nhỏ xảy ra chuyện? Hay là hắn?” Hoắc Khứ Bệnh liếc Oman.

Tử Thanh cười đáp: “Đứa bé đã không sao, hạ sốt rồi. Oman thì suýt bị người chỗ Thiền Vu nhận ra, may có Midi hỗ trợ, để bọn tôi rời đi.”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, trầm mặt, lại hỏi: “Đã trốn thoát, sao không chạy đến đỉnh Ô Sao, rề rà chỗ này làm cái gì?”

Nghe vậy, Oman không lên tiếng, chỉ lo quay đầu nhìn tuyết, khóe miệng mỉm cười châm chọc.

“Bọn tôi bị lạc đường.” Tử Thanh thật thà nói, “Tuyết quá lớn, không tìm được dấu vết khách thương.”

Vì tìm họ Hoắc Khứ Bệnh cũng lượn một vòng lớn, khá trắc trở, song không muốn nói ra, họ bình yên vô sự là được. Nhìn vẻ mặt cô cũng biết cô không nói dối, không hỏi thêm nữa.

“Ngài là cố ý quay lại tìm bọn ta à?” Oman hỏi, nụ cười vô lại cố ý gây chuyện, “Không phải nên ném bọn ta ở đấy, sống chết do mệnh sao? Còn tới tìm bọn ta làm gì?”

“Oman…”

Tử Thanh nhìn hắn lắc đầu. Hoắc Khứ Bệnh thân là tướng soái, vậy mà tự mình đi ra ngoài tìm bọn hắn, nói thật, cô thật sự rất là cảm động.

Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng liếc Oman, tất nhiên không trả lời hắn, chỉ lệnh Tử Thanh đi dắt ngựa Triệu Phá Nô tới, dĩ nhiên chàng cưỡi con huyền mã, Tử Thanh Oman cùng cưỡi con ngựa của Triệu Phá Nô, chạy đến đỉnh Ô Sao.