Nghe không ra rốt cuộc ý Tướng quân là gì, Tử Thanh không tiếp lời.
Oman nhìn Tử Thanh, ánh mắt toát ra chút áy náy bất an, hỏi: “Thanh nhi, ta không kể cho cậu, cậu trách ta à?”
“Kết bạn với nhau, vốn cũng không cần nói hết mọi thứ.” Tử Thanh nói.
Nghĩ tới chuyện hắn là Vương tử Lâu Lan còn lưu lạc làm đao khách trong đại mạc, sống cuộc sống đầu đao liếʍ máu ăn bữa hôm lo bữa mai, lại nhớ đến vết sẹo dữ tợn sau lưng, đoán chắc hắn từng trải qua chuyện cực kỳ khốn đốn. Chính Tử Thanh còn có chuyện không muốn để ai biết, huống chi là hắn.
Oman mỉm cười, nói: “Ta biết, chắc chắn cậu sẽ không trách ta.”
“Bức hϊếp người thành thật…” Hoắc Khứ Bệnh khẽ lắc đầu.
“Ta đâu có bức hϊếp cậu ấy chứ, Thanh nhi, cậu lại đến, ta nói hết đầu đuôi cho cậu.” Oman lườm Hoắc Khứ Bệnh, “Nếu ngài không muốn ngủ, nghe một chút cũng không sao.”
Hoắc Khứ Bệnh tức giận liếc xéo, rõ ràng tên Oman là bị mình vạch trần không còn cách nào khác đành phải nói thật, thế mà lại làm như mình là người không có phận sự, quả là sĩ diện.
Trong phòng ánh đèn như đậu.
Oman nửa tựa trên giường, nhắm mắt nghĩ ngợi một lát, rồi mở mắt, mỉm cười ấm áp với Tử Thanh, bắt đầu kể: “Tên thật của ta là Tieliman, Nhị Vương tử của Lâu Lan, Quốc vương hiện giờ của Lâu Lan là chú của ta. Mười năm trước, Hán triều thảo phạt Lâu Lan, để làm bằng chứng đầu hàng, Vương huynh của ta được đưa đi Hán đình làm con tin; đồng thời phụ vương cũng gửi ta đến Hung Nô, bày tỏ Lâu Lan giữ thế trung lập giữa Hung Nô và Hán triều.”
“Năm ấy ta chín tuổi, đi Hung Nô.” Hắn chua chát cười, như không hề tình nguyện nhớ lại quãng thời gian ấy, “Với bọn họ mà nói, ta tuy là con tin song chẳng bằng một món đồ chơi. Vào ban ngày có thể tùy ý quất roi nhục mạ, đêm đến…” Ánh mắt hắn tồi sầm, không muốn nói tỉ mỉ.
“…Sau đó ta chạy thoát. Thật rất vất vả trốn về Lâu Lan, gặp được Phụ Vương, bèn lập tức bị đưa lại về Hung Nô.” Hắn cười cười, tự giễu trề môi, “Khi đó ta quá ngu ngốc, cứ tưởng chỉ cần trốn được về, tất thảy khốn nạn sẽ kết thúc.”
“Về lại Hung Nô, mọi thứ đều như cũ, nếu không muốn nói còn tệ hơn, muốn chạy trốn cũng càng không dễ. Ta ròng rã bỏ ra bảy năm mới tìm được cơ hội trốn thoát lần nữa. Khi ấy ta mới biết Phụ Vương đã chết, thúc phụ cũng không chứa nổi ta, nên ta không về Hung Nô nữa, ta đi Hán triều, tìm Vương huynh của ta.”
“Đến thành Trường An, không vào được chỗ Vương huynh ta ở, ta đành đi nghe ngóng chỗ anh ta thường xuyên ra vào, vất vả lắm mới gặp được một lần. Anh ta gặp ta, khóc rất thương tâm, nói là nhớ ta, muốn giữ ta ở lại. Kết quả vừa đêm đến, đã có người tới trói ta, muốn đưa đến Hung Nô. Lúc ấy ta mới biết, thì ra Vương huynh đã sớm nhận được thẻ thư của thúc phụ.”
Tử Thanh nhíu chặt mày, bị người thân như thủ túc lừa gạt, chuyện đấy cô đã từng tận mắt chứng kiến xảy ra trên người cha mình, cô biết nó đau đớn thế nào.
“Còn chưa tới Hung Nô, ta đã gϊếŧ kẻ trông giữ trốn thoát, chạy vào đại mạc, vì mạng sống đã làm đao khách.” Oman nhìn cô cười, “Sau đó mới gặp được cậu!”
Trong phòng im lặng như tờ, mãi lâu, Tử Thanh nhăn mày nhìn hắn: “Vậy sao cậu còn theo bọn ta đến Lâu Lan, đặt mình vào cảnh nguy hiểm?”
Oman trẻ con cười nói: “… Ta muốn ở cùng cậu.”
“Đêm nay cậu đi hoàng cung làm gì?” Hiển nhiên Hoắc Khứ Bệnh không tin hắn.
“Đi trộm một quyển họa trục, vẽ địa hình nguồn nước ở Hung Nô. Có nó trong tay, chắc hẳn ngài không nỡ đuổi ta đi.” Oman nhìn Hoắc Khứ Bệnh ung dung cười nói: “Khách thương chỉ cần dẫn đường liền là đủ, không cần phải hiểu rõ toàn bộ nguồn nước ở đại mạc, đúng không? Tướng quân Hán triều!”
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra, không giấu nữa, khẽ cười nói: “Phiêu Kỵ Tướng quân Hán triều Hoắc Khứ Bệnh.”
Oman không hề kinh hãi, chỉ cười nhạt một tiếng.
“Sao hoàng cung Lâu Lan lại có địa đồ địa đình nguồn nước Hung Nô ấy?” Hoắc Khứ Bệnh không hiểu.
“Các ngài hiểu được Lâu Lan bao nhiêu,” Oman cười lạnh, “Lâu Lan ta có ngàn năm lịch sử, người tài ba xuất hiện lớp lớp, một bộ bản đồ địa hình nguồn nước Hung Nô có sá gì. Thế nước đại mạc ta vẽ cho ngài kia, là đồ chơi ba tuổi gặp qua. Hừ… còn các ngươi có cái gì, chẳng qua chỉ là chút dã tâm chinh phục thôi.”
Tử Thanh im lặng không nói, Hán triều thảo phạt Hung Nô còn có thể nói là vì Hung Nô nhiều lần xâm chiếm, bất đắc dĩ phải phản pháo; nhưng thảo phạt Lâu Lan, quả đúng là lấy lớn hϊếp nhỏ, dù thắng hay thua, về mặt đạo nghĩa cũng bị coi thường.
Đến cả Hoắc Khứ Bệnh cũng im lìm không nói, vì lý do vị trí, Lâu Lan kẹp giữa triều đình nhà Hán và Hung Nô, như một viên đá nhỏ kẹp giữa hai tảng đá lớn, dù là phương nào nó cũng không thể chống lại, chỉ đành bị nghiền ép trui luyện giữa hai phe lớn mạnh mà mài mòn dần.
Lâu Lan có tội gì?
Ấm sành sôi lục bục, trong căn bếp nho nhỏ, mùi thuốc ngập tràn.
Tử Thanh lại chêm thêm cành liễu vào bếp, đứng dậy mở nắp ấm, cầm đũa nhẹ khuấy thuốc bên trong. Nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô quay lại nhìn, là Hoắc Khứ Bệnh.
“Chưa sắc xong thuốc à?” Chàng thuận miệng hỏi.
“Còn phải nấu thêm một lúc nữa.” Tử Thanh đáp.
Hoắc Khứ Bệnh “Ừ” đáp, ngồi xuống cạnh lò, chêm thêm cành liễu. Ánh lửa trong bếp hừng hực chiếu lên mặt chàng, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
“Lửa không được lớn quá, sẽ cạn mất.” Tử Thanh không thể không nói.
“Ồ.”
Chàng không chêm củi nữa, cầm cành liễu trên tay bẻ chơi.
Tử Thanh nhìn chàng, lưỡng lự đôi chút, vẫn hỏi: “Oman cậu ấy…”
“Ngủ rồi.” Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh, nói, “Chảy nhiều máu vậy mà thằng nhãi ấy còn thức tới hơn nửa đêm.”
“Ngài sẽ giữ cậu ấy lại chứ?” Cô hỏi, hiển nhiên chuyện đêm nay Oman xông vào Vương cung cũng không lấy được bản đồ địa hình nguồn nước của Hung Nô, nói cách khác, với Hoắc Khứ Bệnh mà nói, hắn không còn chút giá trị.
Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, nhìn ánh lửa đến ngây ngẩn.
“Tử Thanh, nếu có một ngày, ta cần phải tiến đánh Lâu Lan, cậu sẽ nghe quân lệnh của ta chứ?” Thật lâu, chàng chợt hỏi.
Tử Thanh ngây ra một lát, ngay sau đó chậm rãi kiên quyết lắc đầu.
“Là vì Mặc gia ‘phi công’ sao?”
“Ừm, bọn họ vô tội.”
“Ta sẽ chém cậu, ngay trước quân.”
Cô cười cười chua chát: “Tử Thanh nhận lệnh.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô thật sâu, chợt đứng dậy, dặn: “Trời sáng rồi, cậu lên đường mua đủ dược liệu cho hắn, chúng ta lập tức rời Lâu Lan. Hắn ở lại Lâu Lan quá nguy hiểm, đi sớm yên tâm sớm.”
“Rõ.”
Đáy mắt Tử Thanh lộ ý cười, cô đã biết đáp án của Hoắc Khứ Bệnh.
“Cười cái gì?” Hoắc Khứ Bệnh bắt gặp ánh mắt ấy, lạnh nhạt nói, “Nghĩ đến chuyện có thể ở chung với thằng nhãi kia, vui à?”
“Không phải…”
“Nghe cho rõ, trong quân của ta không được có chuyện dơ bẩn bát nháo gì, rõ chưa?”
“Rõ.”