Hoắc Khứ Bệnh kiểm tra mớ vải gấm đã chuẩn bị trong khoang thuyền, mới quay lại trên boong thuyền, tiện tay cầm miếng bánh mì không, ngồi trên cọc gỗ cột dây thừng trên boong, không yên lòng cắn hai ba miếng, ánh mắt như đương suy nghĩ quét qua người ngựa trên boong thuyền một lần.
“Lần này…” Chàng chậm rãi mở miệng.
Những người khác xem như không sao, chỉ có Đế Tố Tử Thanh vẫn đứng thẳng tắp chờ mệnh lệnh của Tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh dừng miệng nhìn hai người họ, bất đắc dĩ nói: “Việc đầu tiên phải thay đổi chính là chỗ này, lần này đã giả thành khách thương, trong ăn nói hành động các cậu cần bỏ đi thói quen của người lính, tránh bị kẻ khác nhìn ra sơ hở.”
Nghe vậy, để tỏ rõ đã hiểu lệnh, Đế Tố cứng nhắc khẽ nghiêng người dựa mạn thuyền, Tử Thanh thì vẫn bơ bơ cúi đầu cắn bánh mì.
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, nói tiếp: “Sau khi xuống thuyền dỡ hàng đưa đến đội lạc đà. Lão Triệu, anh dẫn theo bốn người phụ trách áp phía sau; Bá Nhan, anh dẫn bốn người đi trước mở đường; Đàm Trí, Hạo Nhiên, hai người phụ trách bảo vệ Đế Tố, đánh dấu tất cả nguồn nước ven đường; những người còn lại, theo ta ở trung đội phối hợp tác chiến.”
“Rõ.” Mọi người đều đáp.
Đến giờ Đế Tố mới biết nhiệm vụ của mình chuyến này, càng không ngờ rằng Hoắc Khứ Bệnh còn đặc phái hai người bảo vệ mình. Trong đó Đàm Trí là Đông Trung Lang tướng, Thi Hạo Nhiên thì là Trường Thủy Giáo Úy, quân hàm hai người đều không biết cao hơn mình tận bao nhiêu, bảo họ bảo vệ mình đúng là bất thình lình được cưng mà hoảng.
Liếc xéo Đế Tố, Đàm Trí trong giây lát tự dưng thấy dao mổ trâu đi gϊếŧ gà, ấm ức nói: “Chíp hôi này, rơi vào nồi còn chẳng ai thèm ăn kia, cần những hai người ta với Hạo Nhiên bảo vệ hắn?”
“Đám chúng ta, biết múa đao khoa thương không lạ, song biết tìm nguồn nước thì chỉ mỗi một, đến chừng đó mấy vạn người ngựa còn phải dựa vào cậu ấy tìm nguồn nước. Tin anh, mới giao cậu ấy vào tay ngươi, nếu anh không tình nguyện, hay ta thay thế nhé?” Hoắc Khứ Bệnh bẻ một miếng bánh mì nhỏ ném vào trong miệng.
Đàm Trí cười hắc hắc, vội nói: “Không cần không cần, cứ để ta… Nhóc, lại đây! Từ giờ trở đi, ăn uống ngủ nghỉ đều không được rời ta một trượng nhé, biết chưa?” Anh cười gọi Đế Tố.
Người khác cười rộ.
Dừng một lát, Tây Trung Lang tướng Bá Nhan nhăn mày hỏi: “Tướng quân, chúng ta đóng vai thành khách thương, tất nhiên phải hành động chậm chạp, lần này xông vào đất của Hung Nô, nếu đυ.ng phải cướp Hung Nô thì làm sao?”
“Cờ đội lạc đà dùng là nhà họ Tề của Trường An, tiền qua đường năm nay họ đã nộp xong rồi, nếu không có gì bất ngờ thì người Hung Nô sẽ không tới cướp hàng của chúng ta.” Hoắc Khứ Bệnh ngừng đoạn, nhìn ra ý trong đáy mắt Bá Nhan, “Nếu xảy ra chuyện ngoài dự kiến, vứt tất cả hàng, cố gắng tránh giao đấu, chạy là thượng sách. Lần này là để dò đường, muốn xử chúng hãy chờ lần sau.”
Đám người nghe xong đều đã hiểu.
Trường Thủy Giáo Úy Thi Hạo Nhiên nuốt miếng bánh mì cuối vào bụng, đứng dậy duỗi lưng to mỏi, nói: “Không cần khua đao múa thương, mỗi ngày chỉ đi theo đám lạc đà rề rà, còn phải hầu hạ thằng nhóc chưa rụng lông, không có hứng không có hứng.”
Vừa dứt lời, hắn bị người sau lưng không nhẹ không nặng đạp một cước.
“Hay là bảo cậu hèn, không bị Hung Nô đuổi sau đít thì không sống qua ngày nổi.” Hoắc Khứ Bệnh đạp xong, ngồi lại chỗ, cười nói: “Lão Triệu, sớm tối mỗi ngày cứ vào giờ cơm thì đánh cậu ấy, để tên này khỏi ngứa ngáy.”
Triệu Phá Nô cười ha hả nói: “Thằng bé này da dày, tôi lo sớm tối hai bữa không đủ…”
“Được được được…” Thi Hạo Nhiên chắp tay thở dài, bước mấy bước tới ngay bên cạnh Đế Tố, đưa tay kéo Đế Tố qua, ra vẻ trịnh trọng nói, “Trách nhiệm của ta rất lớn, bảo vệ đại nhân vật này, các ngài không ai được chọc đến ta nhé!”
Không ngờ tới sức cậu ta quá lớn, Đế Tố bị siết đến gần như hít thở không nổi, may có Đàm Trí kéo ra, lập tức vịn mạn thuyền ho khan liên tục.
“… Suýt thì kẹp chết thằng bé rồi, đồ con trâu thô bạo.”
Đàm Trí vừa nói, vừa tốt bụng vỗ lưng giúp Đế Tố, lực bàn tay của anh ta không nhẹ, đập đến Đế Tố lảo đảo, muốn cắm xuống sàn thuyền, may có Tử Thanh kịp thời nâng dậy, đỡ Đế Tố đến ngồi xuống bên cạnh.
“Ông xem kìa ông xem kìa, suýt thì chụp chết nó rồi, còn nói tôi đồ con trâu thô bạo, tự ông không đi soi gương xem…” Thi Hạo Nhiên cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi một câu ông một câu, tiếp đó, hai người xoay nhau quấn đấu, Hoắc Khứ Bệnh thấy thú vị, trong khi nhấm nháp món bánh tráng miệng.
Đế Tố ai oán ngó Tử Thanh, dù không dám hó hé song ý trong mắt đầy rõ ràng: Ta không nên ở chung với hai cái người man rợ này.
Tướng quân đã ra lệnh, Tử Thanh cũng còn cách nào, đành an ủi vỗ vỗ cậu ta.
Vừa xuống thuyền, quả nhiên đã có đội lạc đà chờ sẵn bên bờ, chờ chất xong gấm vóc trên lưng lạc đà, họ mới lên lưng ngựa bắt đầu đoạn lữ trình.
Do trưng cờ hiệu nhà họ Tề Trường An nên trên đường đi thái bình thật, dẫu xa xa có đám Hung Nô đi ngang, thấy họ là đội buôn của nhà họ Tề cũng chẳng ai đến làm khó cả đội. Có lúc đến vùng đất bộ lạc nhỏ của người Hung Nô, còn có dân thường Hung Nô lại đổi ít thứ linh tinh kim chỉ, dầu muối tương dấm, Hoắc Khứ Bệnh cũng rất hào phóng, lòng không có khúc mắc, có thể san sẻ đều đem ra trao đổi.
Đến chừng đi khỏi, Thi Hạo Nhiên rất không hiểu cau mày hỏi: “Nhưng họ là người Hung Nô, sao ta phải đổi đồ cho chúng?”
“Người Hung Nô không phải là người à?” Hoắc Khứ Bệnh lườm cậu, “Lúc không đánh trận, người ta cũng đàng hoàng sinh sống thôi, gây khó dễ người ta mấy chuyện nhỏ nhặt này, cậu nhìn thử xem chút độ lượng của cậu…”
Chưa dứt lời, “phụt”, một mũi tên từ phía sau bắn tới, đâm thẳng vào chỗ sâu trong bụi cỏ, loáng thoáng thấy một con thỏ rừng to mọng ngã xuống. Tử Thanh nhanh nhẹn chạy tới, xách thỏ rừng về treo bên hông ngựa, qua một ngày đã thấy ba bốn con thỏ rừng treo nơi đó.
Hoắc Khứ Bệnh liếc xéo cô: “Bắt thỏ cũng lanh lẹ nhỉ, nếu tài nướng thỏ cũng tinh tế thì hay rồi.”
Tử Thanh ngây ra, yên lặng gật đầu.
Thấy mặt trời sắp lặn, Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh cắm trại tại chỗ, ngoài hai người Đàm Trí Thi Hạo Nhiên đưa Đế Tố đi tìm kiếm nguồn nước gần đó, mấy người còn lại dỡ hàng xuống cho lạc đà có thể nghỉ ngơi, đốt lửa. Tử Thanh ngồi bên đống lửa nhổ lông thỏ, chuẩn bị nướng thỏ.
Thấy cô lột lông thỏ rừng từ sống lưng, xem như trân bảo hiếm có, cẩn thận từng chút một cho vào một túi vải nhỏ, Hoắc Khứ Bệnh rảnh rỗi không kìm được lại gần, cầm túi vải bố nhỏ tỉ mỉ xem, ngạc nhiên hỏi: “Cậu giữ lại lông thỏ để làm gì?”
“Lông thỏ có thể làm bút.”
Tử Thanh hơi căng thẳng nhìn bao vải trong tay chàng, sợ Hoắc Khứ Bệnh thở hơi mạnh chút sẽ bay mất lông thỏ.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày: “Làm bút?!”
“Ừm, vào mùa thu đông trên lưng thỏ rừng già sẽ có mọc lông tím, được gọi là ‘Tử Sương hào’, là loại tốt nhất để làm bút. Bút làm ra trữ mực nhiều mà không chảy, dùng bền lắm.”
Tử Thanh kiên nhẫn giải thích, trong lúc đó, định không dấu vết lấy lại túi vải từ tay Hoắc Khứ Bệnh. Nhưng nào ngờ Hoắc Khứ Bệnh vẫn luôn không buông tay, Tử Thanh đành ngượng ngùng rút tay về.
“Thỏ hào* thì thật ra ta có biết, nhưng không nghĩ là được lấy từ lông trên lưng thỏ rừng già.” Hoắc Khứ Bệnh rảnh rỗi tán gẫu, “Cậu muốn làm bút à? Cũng hay đó, làm thử một cây cho ta dùng, để ta xem dùng được không.”
(*) Thỏ hào: bút làm từ lông thỏ. Tử hào: bút lông nhỏ, làm từ lông lưng thỏ rừng, có màu tím đen, cứng hơn lông cừu.
Tử Thanh ngẩn ra, Tử hào* rất hiếm, cả đám thỏ này cộng lại chưa chắc có thể đủ làm một cây bút, Tướng quân đã mở miệng thế này…
“Sao hả, cậu không tình nguyện à?”
Hoắc Khứ Bệnh đã nhìn ra vẻ nhíu mày trong vô thức của cô, thấy hơi buồn cười, đúng là còn nhỏ tuổi, cậu thiếu niên này không biết cách che dấu cảm xúc.
Tử Thanh đang nghĩ nên nói sao mới phải, im lặng mãi lâu cũng chưa nghĩ ra cách nào hay, đành cứ vậy giương mắt thương lượng: “Nếu Tướng quân không gấp dùng, lần sau lại cho ngài được không? Cây lần này, là tôi muốn cầm đi bán lấy chút tiền lưỡng, cần gấp.”
Ánh mắt cô rất tha thiết, sạch sẽ trong trẻo, Hoắc Khứ Bệnh đối mặt với cặp mắt cô, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Thì cậu bán thẳng luôn cho ta, được không?”
“Ngài muốn mua?” Tử Thanh có vẻ khó tin nổi.
“Ừm.”
Tử Thanh đành đáp: “… Vậy ta bán cho ngài rẻ chút.”