Tiếng còi xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tuyết Trúc ngẩng đầu lên, một chiếc xe tải đang từ từ chạy trên con đường nhỏ và cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Một người đàn ông trung niên xuống xe, động tác ông ấy hơi lỗ mãng, cửa xe bị đóng sầm lại khiến Tuyết Trúc giật mình.
Tuyết Trúc nhanh chóng đứng dậy và chạy sang một bên để nhường đường cho ông ấy.
Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, cơ bắp thấm đẫm mồ hôi, nhả khói từ khóe miệng, tàn thuốc rơi xuống đất nhanh chóng bị ông ấy dẫm lên.
Lông mày ông ấy nhíu chặt từ đầu đến cuối.
Tuyết Trúc chỉ dám lặng lẽ liếc nhìn ông ấy.
“Mạnh Dữ Ninh, con xuống bê đồ đi.” Người đàn ông trung niên mở miệng nói.
Dường như Tuyết Trúc cũng có thể ngửi thấy mùi khói thuốc trong miệng ông ấy.
Lúc này cửa bên ghế lái phụ cũng mở ra, Tuyết Trúc vô thức bịt tai lại, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Động tác của người ngồi bên ghế lái phụ rất nhẹ nhàng và không hề gây ồn ào.
Một người anh.
Những đốm nắng chói chang giữa mùa hè chiếu xuống khuôn mặt cậu, cậu cao gầy, làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp non nớt, cậu có một đôi con ngươi màu nâu trà nằm trong hốc mắt như ngâm trong làn nước trong vắt, màu tóc nâu của cậu nhạt hơn so với người bình thường.
Người đàn ông trung niên rất khỏe, ông ấy đặt chiếc tủ cao hơn cả người lên vai mà không tốn nhiều sức.
Ông ấy thúc giục cậu: "Mau lên."
Sau đó, ông ấy chuyển tủ lên tầng trước.
Cậu còn chưa phát triển hết xương cốt, dáng vẻ gầy gò, không thể bê nổi đồ nặng như vậy nên đã chọn một chiếc bàn khá nhỏ.
Nhưng mang nó lên cầu thang lại là một vấn đề khó.
Chợt có một bóng dáng nhỏ bé vụt qua khóe mắt cậu, nhấc một góc bàn giúp cậu.
Cậu nhìn xuống.
Một cô bé lùn với khuôn mặt mập như gạo nếp.
Cô buộc hai bím tóc, cài hai bông hoa bằng voan hồng hai bên, nhụy hoa còn được đính những viên kim cương chói lọi, khá bắt mắt.
Cô bé hoa hồng: "Để em đỡ giúp anh."
Đáng tiếc, cô bé hoa hồng đã đánh giá quá cao thực lực của mình, cho dù có thêm hai cô bé hoa hồng nữa cũng chưa chắc giúp được người khác.
Một lát sau, người đàn ông trung niên đi xuống cầu thang với đôi tay không, khẽ nói: "Bố đã đi xuống rồi mà con còn chưa mang lên được à?"
Ông ấy vốn muốn dạy cho con trai mình một bài học nhưng lại nhìn thấy một cô bé đứng bên cạnh.
"Đây là con của ai vậy?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Tuyết Trúc chủ động giới thiệu: "Cháu cũng ở nơi này, cháu thấy anh ấy không chuyển được nên muốn giúp anh ấy một tay."
“Nó không chuyển được, cháu giúp nó thì sẽ chuyển được sao?" Người đàn ông trung niên nhếch môi cười, vẫy tay xua đuổi: “Được rồi, mấy đứa đứng sang một bên đi, để chú."
Người đàn ông trung niên nhấc bàn lên rồi lại hỏi Tuyết Trúc: "Bạn nhỏ, cháu ở tầng mấy?"
“Tầng bốn ạ.” Tuyết Trúc nói.
Người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên: "Hả? Chú cũng ở tầng bốn."
Tuyết Trúc cũng rất ngạc nhiên.
Tầng của họ có hai nhà, trước đây nhà ông cụ Mạnh ở đối diện nhà Tuyết Trúc.
Ông cụ Mạnh là một giáo viên già đã về hưu, vợ ông mất sớm, ông sống một mình ở đây đã nhiều năm, thỉnh thoảng mẹ cô sẽ nấu nhiều khoai lang hơn và mang một ít sang cho ông cụ Mạnh ở nhà bên.
Ông cụ Mạnh thỉnh thoảng sẽ cho nhà Tuyết Trúc vài thứ, nhưng bố mẹ cô rất ít khi nhận, vì vậy ông cụ Mạnh sẽ cho đồ ăn vặt, thỉnh thoảng sẽ cho mì giòn gấu trúc, đôi khi lại đưa mấy cái kẹo mυ'ŧ nhiều vị khác nhau và đưa cả kẹo cao su có hình xăm.
Lần nào Tuyết Trúc cũng bí mật nhận, cô ăn kẹo cao su rồi lấy hình xăm bên trong và dán lên cửa nhà ông cụ Mạnh.
Cô hỏi ông cụ Mạnh liệu cô có thể dán nó lên cửa nhà ông cụ không, bố mẹ cô không cho phép cô dán ở trong nhà vì nó không đẹp.
Ông cụ Mạnh cười ha hả nói được, còn nói phóng đại rằng cô dán rất đẹp.
Cho đến một năm trước, ông cụ Mạnh qua đời.
Tang lễ được tổ chức trong khu tập thể, một chiếc lều to được dựng lên, những vòng hoa làm bằng giấy thật lộng lẫy và đẹp đẽ trong mắt những đứa trẻ chưa biết gì, tương phản với bức ảnh đen trắng của ông cụ Mạnh.
Không còn ai đứng ở tầng dưới để chào đón Tuyết Trúc đi học về với một nụ cười tươi sớm hơn bố mẹ cô và nhét kẹo cao su vào chiếc cặp sách nhỏ của cô.
Tuyết Trúc không muốn chấp nhận sự thật này, cô vẫn lấy những tờ tiền nhàu nát trong túi để mua kẹo cao su ở quán tạp hóa mỗi khi tan học về, rồi dán hình xăm lên cửa nhà ông cụ Mạnh.
Một năm trôi qua, cánh cửa đối diện không bao giờ được mở ra nữa.
Thời gian dài sẽ dạy mọi người học cách chấp nhận nhiều sự thật mà họ không sẵn sàng chấp nhận vào thời điểm đó, bao gồm cả những đứa trẻ còn non nớt.
Cho đến hôm nay, một người hàng xóm mới đã chuyển đến.
Cứ như thể ông cụ Mạnh đã trở lại.