Mục đích đi ra ngoài đạt được, Lục Huyền nhớ thương linh thực trong viện nên không dừng lại lâu, lập tức trở về nhà.
Trong phòng.
Hắn không kịp chờ đợi móc trận bàn chứa vết máu đỏ sậm ra, trong trận bàn khắc một trận pháp phòng ngự cơ bản, sau khi kích hoạt có thể bảo vệ một phạm vi nhất định, đồng thời có thể dùng để cảnh báo khi có dị vật xâm nhập.
Lục Huyền điều chỉnh hô hấp, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể, dựa theo chủ sạp tán tu nói từ từ rót linh lực vào trận bàn.
Trận bàn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của linh lực, tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, sau khi hấp thu đủ linh lực, bạch quang trong nháy mắt phóng đại mấy trăm lần, bao phủ toàn bộ sân viện.
Ánh sáng trắng yếu ớt chập chờn, giống như một lớp lòng trắng trứng gà.
Lục Huyền tiếp tục điều chỉnh, khống chế trận bàn, l*иg linh khí mờ nhạt căn cứ vào hình dạng tiểu viện mà không ngừng biến hóa, dần dần biến mất, từ bên ngoài nhìn vào không hề phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Với tư cách là chủ nhân của trận bàn, hiển nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của vòng bảo hộ linh khí.
Vòng bảo hộ có năng lực phòng hộ nhất định, có thể ngăn cản ngoại vật tập kích, nếu như có thứ gì đó cố gắng xâm nhập qua lá chắn linh khí, Lục Huyền sẽ ngay lập tức phát hiện, miễn là lúc đó hắn ở nhà.
Sau khi bố trí trận pháp phòng hộ thành công, Lục Huyền cuối cùng buông thả được trái tim luôn treo lơ lửng xuống.
Giờ phút này hắn cảm thấy an toàn mười phần, rốt cuộc không cần lo lắng linh thực trong sân sẽ bị kẻ xấu, yêu trùng gây hại, rồi ảnh hưởng đến ánh sáng màu trắng ban thưởng cho.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lục Huyền cầm hạt giống Linh Huỳnh Thảo cùng với túi vải chứa cây giống Xích Vân Tùng, đi vào trong linh điền.
Sau khi thu hoạch chín cây Linh Huỳnh Thảo ở linh điền xong, trống ra được một khu lớn.
Lục Huyền khoa tay múa chân một cái, lấy ra mười hạt giống Linh Huỳnh Thảo, ước tính phạm vi phát triển của chúng trong tương lai.
Linh lực trong cơ thể dâng trào, thổ nhưỡng linh điền hơi hở ra, dưới sự khống chế của Địa Dẫn Thuật thì xuất hiện mười vết nứt nhỏ.
Những mầm móng Linh Huỳnh Thảo khô héo như lá trà được đặt từng cái một vào các vết nứt, sau đó phủ một lớp thổ nhưỡng nông.
Những giọt linh vũ thẩm thấu vào trong đất, nuôi dưỡng hạt giống Linh Huỳnh Thảo ở bên trong.
Lục Huyền cố gắng tập trung tâm thần vào những hạt giống, cảm giác được mầm mống truyền đến một niềm vui mừng tung tăng, hăng hái tiến về phía trước.
Hắn bị cảm xúc này lây nhiễm, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười.
"Bọn nhóc này, cố gắng trưởng thành thật tốt, nhanh chóng từ dưới đất chui lên để nhìn ngắm thế giới thần kỳ này nhé."
Còn thừa lại mười hạt giống Linh Huỳnh Thảo, hắn tính đợi mười lăm bụi Linh Huỳnh Thảo còn lại thành thục đã, rồi đi trồng sau.
Tiếp đó, hắn nhấc cây giống Xích Vân Tùng, cây non đợi trong túi vải nửa ngày nên thoạt nhìn chỗ đầu tùng hơi nhún xuống.
Lục Huyền nhanh chóng khống chế thổ nhưỡng linh điền, chôn rễ cây con vào trong đất.
Sau khi gieo trồng xong, hắn lại thi triển Linh Vũ Thuật, dưới linh vũ đầy đủ dinh dưỡng, cây non Xích Vân Tùng khôi phục sức sống.
Lục Huyền vận chuyển linh lực trong cơ thể, một quả cầu lửa màu đỏ có kích thước bằng nắm đấm xuất hiện trước mặt hắn. Hỏa cầu xẹt một đường vòng cung, rồi bay về phía cây giống Xích Vân Tùng. Khoảnh khắc nó sắp chạm vào Xích Vân Tùng, hỏa cầu đỏ bừng lặng lẽ tan rã, biến thành trăm đám lửa thật nhỏ, dung nhập vào cành, lá và các bộ phận khác của Xích Vân Tùng.
Dưới sự uẩn dưỡng của rất nhiều đốm lửa, Xích Vân Tùng vốn dĩ từ cành khô màu xám đen thành màu đỏ nhạt, có cảm giác nóng rực mơ hồ.
Vô số cành lá giống như hỏa hồng châm đồng loạt dựng đứng, toàn bộ Xích Vân Tùng như một con nhím bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trông rất là thú vị.
Lục Huyền buồn cười nhìn trạng thái hưng phấn của Xích Vân Tùng.
Đảo mắt ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Lục Huyền vẫn ở trong nhà không có ra ngoài.
Để có được những cây linh thực chất lượng tốt hơn, hắn dành phần lớn thời gian để chăm sóc và vun trồng chúng, luyện tập Địa Dẫn Thuật cùng với Canh Kim Kiếm Quyết.
Công pháp hắn tu luyện tên là Dẫn Nguyên Công, là hàng bình dân trên thị trường, không có bất luận chỗ thần kỳ nào, tốc độ hấp thu linh khí cực kỳ chậm chạp.
Đương nhiên, đối với Lục Huyền vào thời điểm đó và ngay cả bây giờ, giá rẻ là lợi thế lớn nhất của nó.
Sau vài ngày luyện tập Địa Dẫn Thuật và Canh Kim Kiếm Quyết, thuần thục một chút... Ít nhất... Tốc độ nhả kiếm quyết nhanh hơn không ít.
Còn nếu thật sự gặp phải đối thủ nào, hiệu quả cải thiện này cũng không lớn, ngược lại đều là một kết quả: Thi triển kiếm quyết chưa được nửa đường đã hi sinh.
"Những lúc này, ta vô cùng nhớ nhung quang đoàn màu trắng, rất mong chờ thanh kinh nghiệm xuất hiện."
Lục Huyền cảm thán một câu, đi vào sân.
Mấy ngày nay cẩn thận chăm sóc, lại thêm bốn cây Linh Huỳnh Thảo đã hoàn toàn chín muồi, còn có mười một cây sắp thành thục.
Lại trải qua mấy ngày cẩn thận bồi dưỡng, xác suất Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp cũng tăng thêm một chút, trong bốn bụi Linh Huỳnh Thảo đó thì có ba cây tốt đẹp, một cây phổ thông.
Linh Huỳnh Thảo phổ thông vẫn mang tới ba tháng tu vi.
Còn ba cây Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp, Lục Huyền lần lượt nhặt ba cụm ánh sáng trắng hơi lung linh trong thổ nhưỡng lên.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được thuật pháp nhất phẩm Canh Kim Kiếm Quyết."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được nửa năm tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được nhất phẩm phù lục Kiếm Khí phù."
Vài đạo ý niệm thoáng hiện lên trong đầu Lục Huyền, khen thưởng từ ba chùm ánh sáng màu trắng cũng được tiết lộ. Sau khi hấp thụ quả cầu ánh sáng có chứa kiếm quyết, lý giải của Lục Huyền về kiếm quyết nâng cao một bước, tốc độ thi triển nhanh hơn, uy lực cũng theo đó tăng lên một, hai thành.
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất phổ thông mang tới ba tháng tu vi, phẩm chất tốt đẹp là nửa năm tu vi, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn rồi."
Trong lòng Lục Huyền cảm thán, lập tức chuyển lực chú ý về phía tấm phù lục trong tay.
Phù lục màu vàng sẫm, bên mép có khắc những đồ án phù văn thần bí khó hiểu, ở giữa nổi bật một luồng kiếm khí nhàn nhạt, giống như có thể bắn ra bất cứ lúc nào.
"Kiếm Khí phù, nhất phẩm phù lục, đồ dùng một lần, tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí trung cấp am hiểu kiếm đạo, sát thương rất mạnh."
"Nhất phẩm phù lục... Đây là thưởng lớn đó."
Mặc dù chỉ là phù lục dùng một lần, thế nhưng từ xưa đến nay kiếm đạo nổi tiếng về gϊếŧ chóc và tấn công. Tờ Kiếm Khí phù này tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí trung giai am hiểu kiếm đạo, có thể thấy được từ bên ngoài lực tấn công mạnh của nó.
Với một Luyện Khí tầng ba như Lục Huyền mà nói thì, nó có thể được coi là một con át chủ bài khá tốt.
Lục Huyền cảm thấy mỹ mãn, càng vô cùng chờ mong mười một gốc Linh Huỳnh Thảo còn lại.
Mười hạt giống Linh Huỳnh Thảo trồng ba ngày trước cũng đâm xuyên qua mặt đất, lộ ra những mầm non mới.
Những chiếc lá màu xanh dịu dàng cực kỳ hẹp, trên đó có những chấm ánh sáng huỳnh quang mịn như hạt bụi, nếu không quan sát thật kỹ thì khó mà nhìn ra được.
"Linh Huỳnh Thảo đã bước vào giai đoạn tăng trưởng nhanh, mọc không tệ, và đang có nhu cầu linh khí cực kỳ mạnh mẽ. Kẻ hèn Linh thực sư bất nhập lưu này, ngươi có thể thỏa mãn được nó sao?"
Dưới sự ngưng tụ tâm thần của Lục Huyền, ý niệm xuất hiện trong đầu, còn cười khẩy.
"Ta muốn đánh mười cái quá!"
Xu thế sinh trưởng của Xích Vân Tùng hơi chậm một chút, đã dài ước chừng một tấc, mỗi khi Lục Huyền sử dụng Hỏa Cầu Thuật biến hóa thành ngọn lửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, những chiếc lá tùng đỏ mỏng manh kia sẽ nổi giận đùng đùng, tiêu hóa xong xuôi mới khôi phục trạng thái tự nhiên.
....
Thông báo từ dịch giả Tinhhh: Hiện tại truyện chỉ up trên web s1apihd.com nhé các đạo hữu, vào đây đọc để có trải nghiệm tốt nhất.