Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 2: Trong Ruộng Tự Có Sáng Như Ngọc

Sau khi linh thực trưởng thành, có thể bán cho các cửa hàng trong phường thị để đổi lấy linh thạch, ngoại trừ tiền thuê và nhu cầu tu luyện hàng ngày, linh thạch sẽ còn thừa một ít.

Nhưng nếu dùng để cầu Linh thực sư có thâm niên đến giúp, thì chắc chắn sẽ phải "đổ máu."

Lục Huyền đưa ra quyết định trong lòng và nhìn xung quanh.

Một bụi gai màu đen bao quanh trên bức tường đá xám xanh, dày đặc những gai đen sắc nhọn, phát huy tác dụng phòng hộ nhất định.

Chẳng qua năng lực phòng ngự có còn hơn không, chỉ có thể phòng quân tử chứ không thể phòng tiểu nhân, càng không cần phải nói đến những kỳ trùng dị thú hành tung quỷ bí, mơ ước linh thực nữa.

"Chờ xử lý tốt chuyện này, còn cần phải lưu lại một ít linh thạch đi mua một trận pháp phòng hộ, miễn phải phát sinh chuyện như này."

"Dựa vào Thảo Khôi Lỗi thủ hộ linh điền này, hoàn toàn không thực tế."

Lục Huyền nhìn về phía Thảo Khôi Lỗi đang dừng lại ở trong góc sân.

Khôi lỗi cao ước chừng ba thước, nghiêng thân thể dựa vào sân tường, toàn thân làm bằng cỏ khô không rõ lai lịch, đầu to thân nhỏ, trên cái đầu dị dạng có một khối u làm bằng cỏ khô màu xám.

Thảo Khôi Lỗi này là hàng đã xài rồi mà Lục Huyền mua được từ một gian hàng trong phường thị, theo như chủ sạp nói thì khôi lỗi này xuất thân từ Thiên Cơ phái trong giới tu hành, có kiểu hành vi đơn giản, nó thường được sử dụng để canh gác một số linh điền phẩm cấp hơi thấp.

Nếu như cảm ứng được có tu sĩ hoặc yêu thú tiến vào phạm vi linh điền, Thảo Khôi Lỗi sẽ gửi cảnh báo sớm cho chủ nhân linh điền, giả sử phát hiện đối phương có xu hướng tổn thương linh thực linh điền thì Thảo Khôi Lỗi còn chủ động công kích, bao vây đối phương.

Tuy nhiên có thể là do con trong viện này là hàng cũ xài rồi, nên tác dụng cảnh cáo đôi khi không hiệu quả, về phần chủ động công kích thì đừng nghĩ tới.

Đương nhiên, cũng có quan hệ rất lớn với bản thân Lục Huyền, từ khi xuyên qua tới đây thì về cơ bản hắn đều đóng cửa im ỉm, rất ít giao tiếp với bên ngoài, cho nên cũng không có tu sĩ hay yêu thú gì tiến vào viện. Lục Huyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn vào khối u của Thảo Khôi Lỗi.

Linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, những tia nước mưa nho nhỏ xuất hiện trên bầu trời Linh Huỳnh Thảo và Thực Nguyệt Thụ, rơi xuống cành lá và thấm vào trong đó.

Được linh vũ thấm ướt, linh thực trong linh điền có vẻ càng thêm xanh mướt sạch sẽ, cành lá không tì vết khẽ đung đưa, lộ ra vẻ mê người.

Đây là Linh Vũ Thuật mà mỗi Linh thực sư đều phải học, nó có thể dung hợp một chút linh khí vào hơi nước để nuôi dưỡng linh thực, bảo đảm cho chúng sinh trưởng thuận lợi.

"Hả? Bụi Linh Huỳnh Thảo này đã bước vào giai đoạn thành thục rồi."

Sau khi Lục Huyền dẫn nước tưới ruộng mỗi gốc cây, thì phát hiện trên một gốc Linh Huỳnh Thảo có một cái chấm sáng huỳnh quang không ngừng nhấp nháy, như thể sắp rơi ra khỏi lá.

Hắn vội vàng vòng lại trong nhà, lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng, cẩn thận hái Linh Huỳnh Thảo bỏ vào trong hộp ngọc.

Hộp ngọc có thể làm chậm quá trình xói mòn linh lực của linh thực, có thể bảo đảm dược lực của nó ở một mức độ nhất định.

"Đây là cái gì?"

Lục Huyền đóng hộp ngọc lại, lúc đang muốn rời khỏi thì đột nhiên phát hiện tại nơi trồng Linh Huỳnh Thảo, có một chùm ánh sáng trắng to bằng nắm tay, lóe ra ánh sáng nhè nhẹ, quầng sáng tản ra xung quanh.

Lục Huyền hiếu kỳ vươn tay, khẽ chạm vào chùm sáng trắng đó. Trong nháy mắt, vô số điểm sáng trên quả cầu ánh sáng tràn vào lòng bàn tay hắn, trong đầu hắn không tự chủ hiện lên một ý niệm.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."

Ý niệm hiện lên trong đầu, Lục Huyền cảm nhận được cơ thể thay đổi khác thường.

Vốn dĩ linh lực yên ổn trật tự đột nhiên tăng vọt, chạy tán loạn trong gân mạch Lục Huyền.

Nửa khắc sau, linh lực không chịu khống chế mới từ từ bình thường trở lại.

Lục Huyền cẩn thận cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, trên mặt không nhịn được lộ ra ý vui mừng.

Tu vi của hắn dôi ra rất nhiều, bù đắp ba tháng khổ tu trong ngày thường, khoảng cách để đột phá Luyện Khí tầng ba chỉ còn trong gang tấc.

"Xuyên qua lâu như vậy, cuối cùng bàn tay vàng tới rồi."

Lục Huyền vui vô cùng, bất kể tâm trí hay cơ thể kiếp trước cũng chỉ là bình thường, chiếm lấy thân thể này có tư chất bối cảnh cũng bình thường nốt. Nếu như không có cách hack, thì không biết đến khi nào mới có thể lăn lộn trong giới tu hành.

Trong đầu hắn hiện một tin tức, từ nơi sâu xa hiểu được tất cả chùm ánh sáng màu trắng này.

Phàm là tự tay mình trồng, bồi dưỡng linh thực linh thảo, sau khi thành thục sẽ được thưởng ánh sáng màu trắng, từ trong ánh sáng trắng đó có thể mở ra các loại như tu vi, pháp khí, công pháp, đan dược,...

Mức độ khen thưởng phong phú có liên quan đến nhiều nhân tố, sự tham gia của mình trong quá trình linh thực trưởng thành, chủng loại, phẩm cấp, mức độ thành thục của linh thực, đều sẽ ảnh hưởng đến việc được thưởng ánh sáng trắng cao hay thấp.

Ánh sáng trắng chỉ có chính mình mới có thể nhìn và chạm được, người khác không thể nào thấy được, lúc thu linh thực nếu không phải mình tự tay làm thì không thể nào được thưởng quang đoàn (ánh sáng).

"Nói cách khác, chỉ cần ta trồng thành công một gốc linh thực, ngoại trừ bản thân linh thực ra thì còn thêm việc được thưởng quang đoàn nữa?"

"Đó chẳng phải là gấp đôi thu hoạch, gấp đôi vui vẻ sao?"

Lục Huyền nhìn những gốc Linh Huỳnh Thảo và Thực Nguyệt Thụ trưởng thành khỏe mạnh trong thổ nhưỡng, phảng phất như chứng kiến từng chùm ánh sáng trắng đang lóe lên với mình.

"Ta Lục Huyền có thể có được thành tựu ngày hôm nay, dựa vào chính mình cho tới nay cố gắng tu luyện, vất vả cần cù chăm sóc linh thực."

Lục Huyền không nhịn được nghĩ. Hắn cảm giác được từ sau khi xuất hiện ánh sáng màu trắng, rất nhiều linh thực trong linh điền cũng theo đó xuất hiện biến hóa mờ mịt.

Khi vận may đến, thì người cũng linh hoạt khôn ngoan hơn, Lục Huyền ngưng tụ tâm thần đặt trên một gốc Linh Huỳnh Thảo dưới chân.

Vùng trời Linh Huỳnh Thảo nảy sinh một thanh tiến độ nhỏ bé đến mức không thể nhìn được, thanh tiến độ gần đầy cho thấy gốc Linh Huỳnh Thảo trước mặt hắn sắp bước vào giai đoạn hoàn toàn chín muồi.

Một tin tức lóe lên trong tâm trí Lục Huyền.

"Vừa được linh vũ bồi dưỡng, cảm thấy mãn nguyện ghê, chỉ là rễ của hàng xóm quá lớn quá dài, hơi bị ép một chút."

Đây là cái gì, là trạng thái tức thời của linh thực sao?