Trăng thanh gió mát, bầu trời đầy sao.
Bốn người họ làm việc nhanh chóng, và họ đã làm xong chín mươi chín chiếc đèn l*иg Khổng Minh trong khoảng một canh giờ.
Đèn l*иg Khổng Minh sử dụng các lát tre làm khung và thanh mỏng làm kết nối, dùng đinh tre bắt chéo để cố định một ngọn nến dưới đế.
Chỉ cần những ngọn nến được thắp sáng, sức nóng sẽ giúp những chiếc đèn l*иg Khổng Minh bay lên bầu trời.
Lý Sách thổi một chiết hỏa tử* đưa cho Dư Thanh Yểu, và khi nàng ấy đưa tay ra để lấy nó, hắn vô tình chạm nhẹ vào đầu ngón tay của nàng.
(*Chiết hỏa tử: dụng cụ thắp lửa thời xưa khi mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra thổi nhẹ là có lửa.)
Những lát tre tuy mềm và mỏng, nhưng sau khi làm hơn mười hai mươi chiếc đèn, những ngón tay trắng nõn non nớt kia chắc chắn sẽ bị trầy xước, và xuất hiện vết đỏ.
Dường như Dư Thanh Yểu có một cơ thể cực kỳ mẫn cảm dễ để lại sẹo, vừa rồi vết đỏ trên cằm của nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, để lại một màu đỏ nhạt.
Đôi mắt của Lý Sách dừng lại trên cằm nàng ấy một lúc, rồi quay đi trước khi Dư Thanh Yểu nhận ra.
“Phụ hoàng nếu như biết ngươi thành tâm như vậy vì người mà cầu nguyện nhất định sẽ rất vui, nếu không phải bị ta liên lụy, nhất định sẽ còn được trọng thưởng.”
Trong cung ai cũng muốn được hoàng đế để ý, chỉ cần được hoàng đế sủng ái thì tiền tài hay quyền thế đều ở trong tầm tay.
Chỉ là ở trong Lãng viên này, cho dù nàng có tài giỏi đến đâu, hoàng đế cũng sẽ không khen ngợi nàng dù chỉ một phần.
Dư Thanh Yểu ngước mắt lên, dưới ánh đèn lờ mờ nói nhỏ với Lý Sách: “Thần thϊếp không phải vì để bệ hạ ban thưởng.”
“Không muốn thưởng sao?” Lý Sách bị câu nói kỳ lạ của Dư Thanh Yểu làm cho có chút kinh ngạc, hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Dư Thanh Yểu.
Dáng người nàng quá mảnh khảnh, nhìn không giống như sinh ra ở trấn biên cương cằn cỗi, mà giống như ở vùng sông nước phía Nam, được nuông chiều ra thân thể như hoa, đặc biệt là vòng eo như được bao phủ bởi một làn sương mờ với thắt lưng gấm xanh không đến một vòng tay.
Làn gió thổi tung ống tay áo và tà váy, giống như làn khói xanh duyên dáng, Dư Thanh Yểu chậm rãi đi dọc hành lang trong tay cầm chiếc đèn l*иg Khổng Minh được thắp sáng, hai tay thả ra, chiếc đèn l*иg Khổng Minh trong tay nàng vội vã bay đi.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đèn l*иg Khổng Minh bay đi, nói: “Thần thϊếp mong long thể bệ hạ mạnh khỏe, cũng mong điện hạ bình an vô sự.”
Dư Thanh Yểu lại chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện.
Chỉ cần bệ hạ còn tại vị, Tần vương sẽ có thể an ổn mà sống.
Có Tần vương ở bên, nàng cũng có thể yên tâm.
“Nàng vì ta sao?”
Đột nhiên hắn ghé sát vào tai nàng, Lý Sách trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh nàng, mùi thơm nhẹ của thông và trúc từ ống tay áo rộng truyền ra, bất ngờ bao trùm lấy nàng.
Dư Thanh Yểu cuống quít mở hai mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác lại nhìn trúng ánh mắt nhìn thẳng của Lý Sách, con ngươi đen dưới mi mắt tựa hồ là vực sâu không đáy, có loại ảo giác nuốt chửng người khác.
Lông mi của Dư Thanh Yểu run lên.
Lý Sách lại cười với cô, nụ cười dịu dàng làm tan đi sự lạnh lùng trong mắt hắn, giọng nói dịu dàng như nước chảy dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhẹ giọng hỏi nàng: “Vì sao?”
Dư Thanh Yểu cắn môi dưới, vội vàng chớp mắt mấy cái, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ.
Lý Sách hỏi tại sao nàng lại đối xử tốt với hắn.
Giống như hắn rõ ràng biết nàng đối với hắn không có tình cảm sâu đậm.
Dư Thanh Yểu chưa bao giờ dám nhắc đến hai từ ân tình trước mặt hắn, bởi đó chính là cái cớ vô căn cứ.
“Điện hạ là… người là người đối với thϊếp ôn nhu nhất kể từ khi ta rời khỏi phụ thân.” Hai má Dư Thanh Yểu hơi nóng, nàng vội vàng nhìn đi chỗ khác, liền thấy Lý Sách hai tay đang cầm một chiếc đèn l*иg Khổng Minh vừa mới thắp sáng.
Ánh lửa nhè nhẹ đung đưa xuyên qua tờ giấy mỏng, phản chiếu vết mực còn chưa khô.
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Yểu nhìn kỹ chữ của Lý Sách.
Đều nói nét chữ nết người.
Nhưng chữ của Lý Sách không ôn nhu hàm súc, ngược lại lại bộc lộ sắc bén.
Nếu Lý Sách thường ngày mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa khắc chế, giống như ánh nến tỏa ra từ giấy tuyên thành mỏng, có thể soi sáng một bên mà không gây áp lực hay đe dọa cho người khác, nhưng chữ viết của hắn lại như một ngọn lửa rực cháy, tùy ý trương dương, uy hϊếp tứ phương.
Dư Thanh Yểu ngây người nhìn chằm chằm vào các ký tự bằng mực phía trên, và rất khó để liên kết những ký tự này với chủ nhân của nó.
“Ôn nhu?” Tiếng cười trầm thấp của Lý Sách khiến nàng tỉnh táo lại.
Dư Thanh Yểu ngước mắt lên trên, vào lúc này, đèn l*иg Khổng Minh được Lý Sách thả ra.
Ngọn đèn từ từ bay lên đồng thời soi sáng đáy mắt của hai người họ.
Ánh đèn vàng ấm áp giống như ngôi sao, chập chờn ánh sáng, khiến cho đôi mắt trở nên lấp lánh, giống như nước sông bị gió thổi.
“Vâng.” Dư Thanh Yểu nghiêm túc gật đầu.
Lý Sách suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười và nói: “Đây là ... một cách nói tương đối mới.”
Dư Thanh Yểu bị phản ứng của hắn làm cho kỳ quái, do dự một chút nói: “Điện hạ thật đúng là đối với thϊếp ôn nhu bao dung, có chỗ nào không đúng sao?”
Chỉ thấy Lý Sách hơi nhướng mày, nụ cười trên môi dần dần mở rộng.
“Hình như không có gì là không đúng.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Đối với Dư Thanh Yểu mà nói, hắn thực sự ôn nhu bao dung, điểm này ngược lại không có gì sai.
Dư Thanh Yểu ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn cho rằng nàng đã nói điều gì đó kỳ lạ để khiến Tần vương chê cười.
Mặc dù Lý Sách cười lúc khuôn mặt thả lỏng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rõ ràng nụ cười của hắn rất khác thường và dường như mang thâm ý.
Nhưng Dư Thanh Yểu không muốn đi tìm hiểu quá nhiều.
Hai người tiếp tục thắp sáng những chiếc đèn l*иg Khổng Minh còn lại, chín mươi chín chiếc đèn l*иg Khổng Minh lần lượt bay lên bầu trời đêm.
Được bao quanh bởi những đám mây mỏng, bầu trời đêm tối được thắp sáng bởi những ngọn đèn Khổng Minh, giống như những ngôi sao chảy ngược dòng nước, hòa vào dải ngân hà.
Nếu lời cầu nguyện có thể đạt đến được trời cao, thế gian chắc hẳn sẽ không còn phiền não.
Nhưng trên thực tế, tất cả những người có lý trí đều biết rằng đây chỉ là một cách tự an ủi, nhưng đôi khi những sự an ủi này lại là liều thuốc hữu dụng nhất.
Phúc An và Phúc Cát đang bận rộn dọn dẹp những mảnh tre còn thừa, dây mây, bút và mực xung quanh họ, Dư Thanh Yểu và Lý Sách thì đang nghỉ ngơi trên hiên mỗi người cầm một chén trà nóng, Tôn ma ma còn mang đến một đĩa bánh hoa hải đường có mùi thơm ngọt ngào béo ngậy.
Vào buổi tối, Dư Thanh Yểu khẩu vị không tốt nên ăn ít, Tôn ma ma nghĩ làm đèn l*иg Khổng Minh cũng là một việc tốn thể lực, làm việc chăm chỉ lâu như vậy, nàng chắc hẳn đã đói nên mới mang đồ ăn đến.
Lại nói, từ khi cùng Dư Thanh Yểu trông nom hai mảnh ruộng ở tiền viện, mọi người ở Lãng viên, ngoại trừ Xuân Đào, đều rất yêu thích Dư Thanh Yểu.
Tôn ma ma cùng Thường ma ma cũng thấy được Tần vương hết mực dung túng nuông chiều Vương phi, nên cũng theo đó kính trọng Dư Thanh Yểu hơn vài phần, chăm sóc nàng cũng dụng tâm hơn.
Thanh Yểu mỉm cười cảm ơn Tôn ma ma, tự tay nhận lấy đĩa bánh hoa hải đường.
Ở Lãng viên không có đủ nguyên liệu, Tôn ma ma và Thường ma ma cũng học cách sử dụng nguyên liệu nhà trồng từ sân vườn của Dư Thanh Yểu, bắt đầu nhổ hoa và cây cỏ trong sân, thở dài vì chưa phơi khô một số hoa trà trước khi Thất công chúa đến nhưng may thay, hai cây hải đường còn lại đang phát triển một cách đáng kinh ngạc, một cây hoa nở tràn ngập khắp sân, cảm giác như một nguồn cung cấp vô tận, thật an ủi lòng người.
Bánh hoa làm được bằng hoa hải đường cùng bột gạo giã nhỏ, cán thành hình tròn dẹt, hấp chín là được, làm không phức tạp, cũng không cầu kỳ, nhưng lại trông lịch sự tao nhã.
Dư Thanh Yểu không thể ăn một mình trước mặt Lý Sách, vì vậy nàng đem đĩa bảnh đẩy sang bên cạnh cho Lý Sách, tha thiết hỏi thăm: “Điện hạ, người có muốn ăn một chút không?”
Lý Sách vừa được nàng khen ngợi nên nhân nhượng không từ chối, chọn một miếng bánh ở trước mặt.
Dư Thanh Yểu nở một nụ cười lớn trên khuôn mặt, như thể Lý Sách nể mặt nàng khiến nàng vô cùng vui mừng.
“Trước kia những lúc phụ thân không bận rộn, mỗi bữa cơm đều sẽ vội vàng trở về cùng thần thϊếp ăn, phụ thân thường nói người một nhà nhất định phải cùng nhau ăn cơm.”
Lý Sách vừa cắn một miếng bánh hoa hải đường, nghe vậy liền quay mặt qua: “Thật vậy sao?”
Dư Thanh Yểu vẫn còn đang nhớ lại bộ dáng của phụ thân trong ký ức của nàng, liền bị câu hỏi đột ngột của Lý Sách làm khó: “Sao cơ ạ?”
“Người bình thường một nhà đều cùng nhau ăn cơm sao?” Lý Sách chăm chú nhìn nàng hỏi, khuôn mặt trắng như bạch ngọc không lộ ra bất cứ điều gì, nhưng câu hỏi này lại lộ ra cảm giác muốn thăm dò điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của chính mình.
Dư Thanh Yểu đã mất mẹ ruột từ khi còn nhỏ, nhưng nàng cũng đã từng xem những người hàng xóm cả nhà ăn tết, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của họ đều có mặt, cả nhà vô cùng náo nhiệt, nàng cũng khao khát một ngày như vậy, đáng tiếc thời gian Minh Uy tướng quân có thể dành cho nàng không nhiều, quanh năm chỉ có thể gặp đôi ba lần.
Nhưng nàng vẫn gật đầu khẳng định nói: “Đúng vậy.”
Nghe nàng nói xong, Lý Sách như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lông mi cụp xuống, cắn một miếng bánh hoa bị kẹp giữa hai ngón tay rồi không có cử động gì nữa.
Dư Thanh Yểu nhớ rằng Lý Duệ đã từng nói điều gì đó về Lý Sách, bởi vì Lý Sách đã được lập làm thái tử từ khi lọt lòng, từ nhỏ bên cạnh Lý Sách đều có chuyên gia giáo dưỡng, sau khi hắn mười tuổi đã chuyển đến Đông cung, từ đó có riêng cho mình cung điện và thuộc hạ.
Cho nên hắn không giống như em trai mình Tề vương Lý Tường được nuôi dưỡng dưới tay Trần hoàng hậu, ít có cơ hội được gặp mẹ ruột hơn, nên trong cung truyền ra tin đồn quan hệ mẫu tử của hoàng hậu và thái tử không hòa thuận.
Về phần hoàng đế, lại càng bận rộn với việc trên triều, làm sao có thể dành thời gian ở bên con cái như một người phụ thân bình thường.
Nói như vậy, Lý Sách cùng nàng cũng tính là đồng bệnh tương liên rồi.
Dư Thanh Yểu rũ mắt xuống, hai tay nhẹ nhàng tách chiếc bánh hoa, một bên đưa lên miệng, một bên nhẹ giọng hỏi: “Sau này thần thϊếp có thể cùng dùng bữa với điện hạ được không?”
Dù đến Lãng viên đã lâu, Lý Sách chưa từng cùng nàng dùng bữa, buổi sáng Thanh Yểu dậy muộn không thể kịp thời gian ăn sáng của Lý Sách, còn bữa trưa đều là do Phúc Cát mang đến tận phòng, Dư Thanh Yểu từng hỏi Phúc Cát, nhưng Phúc Cát chỉ nói rằng Điện hạ thường đọc sách quên cả thời gian nên sợ nàng bị đói mới mang cho nàng bữa trưa trước.
Thời gian của họ không khớp nên cứ mãi không có thời gian cùng nhau dùng bữa.
Lý Sách khẽ ‘ừm’ một tiếng, cười nói: “Chỉ là ta dậy sớm thôi.”
Dư Thanh Yểu đem bánh hoa trong miệng nuốt xuống, vội vàng quay đầu, xấu hổ nói: “Kỳ thực... điện hạ cũng có thể gọi ta.”
Nàng vốn không có tật xấu gì ngoại trừ ngủ nướng, thường xuyên ngủ quên.
Khi ở Dư phủ, nàng đã phải dặn dò với Tri Lam nhớ đánh thức nàng dậy, tránh để Dư lão phu nhân tìm thấy điểm xấu của nàng, nhưng lần này Tri Lam không đến Lãng viên, nàng cũng không thể trông cậy vào Xuân Đào, Lý Sách lại nuông chiều nàng, cho nàng ngủ tới khi mặt trời đã lên cao.
Dư Thanh Yểu mặc dù ngượng ngùng, nhưng cũng đường đường chính chính gật đầu, khẳng định nói: “... Nếu có người gọi, thần thϊếp vẫn có thể tỉnh.”
Thấy Dư Thanh Yểu nghiêm túc, Lý Sách liền đồng ý.
Thanh âm khẽ tràn ra khoang miệng, vị ngọt ngào của bánh hoa hải đường bắt đầu từ đầu lưỡi lan tràn, giống như một chùm bồ công anh bị thổi bay, vị ngọt ngào lan tràn khắp mọi ngóc ngách.
Hắn chậm rãi ăn từng chút một chiếc bánh hoa trên tay, cố gắng giữ vị ngọt lâu hơn.
“Ngày mai ta sẽ lại cho người mua cho nàng bánh bạch ngọc làm bữa sáng.”
Mặc dù Dư Thanh Yểu đang ăn bánh hoa, nhưng có lẽ trong lòng nàng luôn cảm thấy bánh bạch ngọc ngon hơn một bậc, nghe vậy liền nhịn không khỏi nhếch khóe môi, đôi môi anh đào ở dưới nhợt nhạt căng mọng, Hàm răng trắng nõn lộ ra một chút, giống như một cái vỏ sò không kìm được nửa phần lộ ra niềm vui ẩn giấu bên trong.
Lý Sách quay mặt sang một bên, đôi mắt đen láy dán chặt vào lúm đồng tiền phía trên của nàng.
Sáng mai hay là vẫn tập bắn cung xong hẵng gọi nàng dậy đi, người còn đang lớn ngủ thêm một chút cũng không sao, vừa vặn khi đó hạ nhân ra ngoài cung mua đồ cũng sẽ trở về.
Ngày mai...
Nghĩ đến hai chữ này, Lý Sách chống cằm không nhịn được mà bật cười.
Vài câu nói của Dư Thanh Yểu đã khiến hắn có một kỳ vọng không thể giải thích được cho ngày mới.